Chương 485
Du Ân nói sự thật. Cô cũng không cần phải giả vờ như không biết gì trước mặt ông cụ để xóa sạch mối quan hệ của mình với Phó Đình Viễn.
Ông cụ liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó cố ý đấy! Nó sợ ông sắp xếp xem mắt cho nó đây mà.”
Du Ân tiếp lời ông cụ: “Anh ta thực sự quá không biết điều rồi. Xem mắt thì có gì không tốt, anh ta đã đến tuổi rồi, đã đến lúc tìm một người phụ nữ phù hợp để thành gia lập nghiệp.”
Ông cụ nghe Du Ân nói như vậy thì ngay tức khắc chỉ muốn cười hả hê. Không biết ông chuyển những lời này cho cháu trai mình nghe thì liệu thằng cháu đó của ông có thể tức chết hay không.
Cô bé người ta chê anh lớn tuổi đó!
Nhưng vừa muốn cười, lại vừa thấy buồn cho cháu trai của ông. Người ta có thể bình tĩnh nói nên lời bảo anh nhanh chóng xem mắt, trong lòng thật sự không có bao nhiêu tình nghĩa với anh nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông cụ nhất thời không còn tâm trạng để trêu ghẹo cháu mình nữa, im lặng ăn xong chén canh.
Du Ân lại ở bên cạnh bầu bạn hàn huyên với ông cụ thêm một chút. Trước khi cô đứng dậy và rời đi, ông cụ dặn dò cô: “Nếu cháu có việc thì không cần phải lại đây thăm ông.
Ông có người chăm sóc rồi, không cần lo lắng.”
Du Ân cười nói: “Không có việc gì, dù sao công việc của cháu cũng linh động thời gian mà.”
Ông cụ thở dài: “Bị phóng viên chụp được cũng có ảnh hưởng không tốt đối với cháu.”
Cô hiện là con gái nhà họ Diệp, được báo chí chú ý rất nhiều, nếu bị truyền thông chụp được ảnh cô đến thăm ông nội của Phó Đình Viễn trong bệnh viện cả ngày thì chỉ e là các phóng viên sẽ bịa ra được một đống chuyện.
Mặc dù ông cụ rất thích các phóng viên bịa chuyện cho cháu trai và Du Ân ở cạnh nhau, nhưng xét cho cùng thì điều đó thật không công bằng với Du Ân.
Du Ân không ngờ ông cụ lại quan tâm đến chuyện này, ông cụ lại tức giận nói: “Cũng không quan trọng cho lắm, đến lúc đó nếu bị chụp được thì cứ tiết lộ với giới truyền thông, nói rằng cháu là vợ cũ của nó, lúc trước nó không biết quý trọng nên nay khóc lóc muốn theo đuổi vợ trước \ lại.”
Du Ấn: Ông cụ trào phúng cháu trai của mình như thế này có thích hợp không?
Hơn nữa, Phó Đình Viễn không hề khóc lóc nói muốn theo đuổi lại, lời miêu tả của ông cụ khoa trương quá rồi.
“Các phóng viên sẽ không nhàm chán đến nỗi trông chừng cháu cả ngày để chụp ảnh đâu” Du Ân an ủi ông cụ: “Ông hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cháu sẽ còn đến thăm ông nữa”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!