Nhóm: TTTV
-------------------
- Bọn họ ở trong xe.
Trước cửa hiệu sách, Bạch Oanh Oanh kéo ra một băng ghế nhỏ, ngồi ở đó rồi nhìn chằm chằm chiếc Maserati đằng xa.
- Ài, không gian của Maserati kì thật không rộng bằng Canyenne, tôi nhớ là lần trước cô ấy bước ra từ Canyenne mà? - Hứa Thanh Lãng cũng kéo băng ghế nhỏ ngồi trước cửa tiệm mì của mình.
- Ông chủ lúc lái xe cọ xước, đổi xe mới rồi.
Vốn dĩ hai người đều ở đây làm chuyện riêng của mình nhưng anh ta không biết nữ thi kia không phải người thường, từng tồn tại trong lòng đất hai trăm năm, thính giác cô ta thật sự rất tốt. Trong thời gian hai trăm năm ở nơi này, Bạch phu nhân thỉnh thoảng sẽ tới đây tâm sự với cô ta, nói một chút chuyện phiếm, giống như là bạn đời vậy.
Cũng giống như trong kí túc xá nữ trường đại học, nữ sinh sẽ tình cờ tụ tập một chỗ thảo luận dài ngắn cứng mềm hoặc là cùng tụm vào một chỗ xem chút phim kiểu hành động châu Á.
Chính vì vậy nữ thi mặc dù hai trăm năm không xuất hiện nhưng cô ta cũng không quá khác biệt với thời đại. Khi Bạch phu nhân không mặt, cô ta từ trong mặt đất lắng nghe động tĩnh bên trêи, bởi thế mà luyện được thính giác cực kỳ đáng sợ.
Khi "nghe được" kịch bản dường như đã đến màn khó nói, cô ta lập tức mang ghế ra ngồi, đồng thời vỗ vỗ vách tường, ý bảo Hứa Thanh Lãng cách vách cùng ra xem kịch hay.
Không thể phủ nhận rằng hai người mặc dù bình thường suốt ngày cãi vã nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất ăn ý.
- Ơ, ông chủ xuống xe. - Bạch Oanh Oanh thấp giọng hô.
- A, vị bác sĩ kia cũng xuống xe rồi. - Hứa Thanh Lãng tiếp lời.
- Ô, ông chủ mở cửa sau xe rồi. - Bạch Oanh Oanh tiếp tục khẽ hô lên.
- A, bác sĩ kia ngồi vào phía sau xe. - Hứa Thanh Lãng tiếp tục bồi thêm.
- Xe đang lắc lư kìa. - Bạch Oanh Oanh bụm miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía bên kia.
- Không chừng bọn họ làm rất thoải mái. - Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi.
- Sao có vị chua đâu đây, có phải trong phòng bếp của anh trưng nước mơ không? - Nữ thi xua xua tay bịt mũi nói.
- Ha, tới luôn, chúng ta đặt cược đi, bao lâu kết thúc. - Hứa Thanh Lãng nhìn ra ngoài đó một lát rồi nói - Tôi cược mười phút.
- Mười lăm phút! - Nữ thi trả lời.
- Một, hai, ba, bốn... tám, chín, mười giây!
Lúc này họ chỉ để tâm tới thời gian.
- Ơ, xe không lắc. - Nữ thi hiếu kỳ nói.
- Chẳng lẽ là đổi tư thế? - Hứa Thanh Lãng nhíu mày một cái, anh ta không muốn tin cái kết luận đáng sợ đó!
- Mười giây đổi tư thế? Ha ha ha! - Nữ thi cười lấy cười để. - Anh cũng là trai tân sao?
Nữ thi là người từng trải, năm đó Bạch phu nhân hẹn hò với thư sinh nghèo đã từng vụng trộm thử qua trái cấm, cô ta là người có kinh nghiệm.
Hứa Thanh Lãng sắc mặt không vui, thanh niên hai mươi mấy thủ thân như ngọc, lần đầu tiên lại càng coi trọng. Không được sao?
- Xe lại đung đưa rồi. - Hứa Thanh Lãng kinh hô.
- Một, hai, ba, bốn... tám, chín, mười giây!
- Xe lại đứng yên rồi. - Bạch Oanh Oanh khịt mũi - Lại đổi tư thế?
- Ông chủ các người trước kia không phải đã từng kết hôn sao? - Hứa Thanh Lãng cau mày nói. - Chờ chút, hình như tôi có điều tra qua tư liệu của Châu Trạch, trêи đó viết chưa lập gia đình, không phải là trai tân chứ?
- Chắc chắn là chưa kết hôn. - Bạch Oanh Oanh trả lời.
- Bác sĩ kia mí mắt không mở, hai chân khép lại, chắc cũng là gái tân. - Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên vỗ trán một cái, nói: "Ha ha ha, cười chết tôi rồi, tôi hiểu rồi nha, hai đứa con nít mà lần đầu tiên lại chơi trội như vậy.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh yên lặng không nói.
- Cô sao thế? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Tôi nhớ là lần đầu với cậu thư sinh kia, cậu ta dường như rất thuần thục. - Bạch Oanh Oanh có chút tổn thương. - Các tú tài nghèo ngày xưa toàn là quỷ tinh ranh ma đội lốt, lừa gạt đám tiểu thư khuê các sa vào lưới tình của mấy người, hóa ra đều là những lão vô liêm sỉ.
Hứa Thanh Lãng dáng vẻ nhìn thấu hồng trần:
- Mịa nó, xe lại động.
Mười giây, dừng.
Mười giây, động.
Mười giây, dừng,
Mười giây, động.
Nữ thi cùng Hứa Thanh Lãng mỗi lần xe dừng động, bọn họ liền đổi tư thế nghiêng đầu, xe chuyển động một lần nữa, bọn họ lại đổi trở về. Đến cuối cùng, hai người đều cảm thấy cổ hơi mỏi.
Rốt cuộc, cửa sau của xe cũng mở ra. Châu Trạch cùng bác sĩ Lâm đầu đầy mồ hôi xuống xe, sau đó hai người chia nhau ra ngồi lên ghế trước.
- Nhìn kiểu gì cũng không hiểu. - Hứa Thanh Lãng lắc đầu.
- Tôi cũng thế. - Bạch Oanh Oanh cũng không giải thích nổi.
- Chẳng lẽ nhịp điệu của Châu Trạch khác với người thường? - Hứa Thanh Lãng lại lắc đầu
- Có lẽ vậy. - Bạch Oanh Oanh phỏng đoán.
Cuối cùng, chiếc Maserati rời đi. Không khi náo nhiệt kết thúc. Hứa Thanh Lãng cùng Bạch Oanh Oanh hai mắt nhìn nhau, đồng thanh hừ một tiếng, trong lòng khinh bỉ một câu:
- Hàng rởm!
Hai người họ cùng quay đầu rời đi, một người vào phòng bếp, một người đi xem sách.
...
- Haa...Haa...
Trêи vị trí ghế phụ, Châu Trạch không ngừng thở hổn hển, tóc trêи trán đã bị mồ hôi làm ướt.
Bác sĩ Lâm lái xe, trêи người cũng không ít mồ hôi, càng lộ ra một vẻ phong tình.
- Thật xin lỗi, là do em… là em không đủ hấp dẫn. - Bác sĩ Lâm cắn cắn môi tự trách nói - "Em không có kinh nghiệm, chuyện này em cũng không hiểu rõ lắm... không có cách giúp anh nổi hứng.
Châu Trạch hơi tựa đầu về phía sau, lắc đầu:
- Là lỗi tại anh, nguyên nhân nhất định đều là ở anh.
Châu Trạch rút khăn giấy trước mặt ra, xoa xoa đầu tóc ướt đầm.
- Chúng ta đều là bác sĩ, chuyện này, thật ra chúng ta đều hiểu, là trêи phương diện này quả thật anh là người có vấn đề. - Châu Trạch hít sâu một hơi, lại nặng nề thở hắt ra.
Hắn hiện tại chỉ hận không thể đi thẳng về tóm Hứa Thanh Lãng lại rồi treo cậu ta ở trêи cây mà quất một trăm cái… Trời ơi một trăm cái!
Mới nãy đang chuẩn bị sẵn sàng xuất kϊƈɦ, Châu Trạch thình lình nghĩ tới lời nhắn nhủ của Hứa Thanh Lãng. Thân thể anh dùng là của Từ Nhạc, như vậy rốt cuộc là anh cắm sừng Từ Nhạc hay là Từ Nhạc cắm sừng anh? Thân thể anh là Từ Nhạc, ADN, cũng là Từ Nhạc, đứa bé nếu được sinh ra cũng là con của Từ Nhạc.
Bình thường không cảm thấy gì, vậy mà lúc đó Châu Trạch thấy thậm chí ngay cả vật bên dưới kia cũng khiến hắn buồn nôn, cứ như thể đang cầm của người khác vậy.
Loại áp lực tâm lí này về sau nếm trải nhiều lần, cuối cùng sẽ cảm thấy thành tựu đạt được còn vượt qua cả Đại Vũ.
Rất nhiều lần đi qua cửa mà không dám tiến vào. Cánh cửa kia cũng có chút chặt nhưng khi nhấn tay vào thì lại mềm nhũn. Thật không có thành ý chút nào!
- Cho anh chút thời gian. - Châu Trạch đốt một điếu thuốc, sau đó ngẫm lại lại ném điếu thuốc ra ngoài cửa xe. Không phải Châu Trạch cảm thấy hút thuốc trong xe trước mặt phụ nữ là bất lịch sự mà cảm thấy bản thân dường như không có tư cách hút thuốc sau chuyện đó.
- Lần sau em sẽ mang tất chân. - Lâm Vãn Thu rất rất nghiêm túc nói.
- Vậy thì chứng tỏ vấn đề hoàn toàn là ở anh. - Châu Trạch cười khổ nói, song nhìn biểu cảm rất nghiêm túc của bác sĩ Lâm thì lập tức mềm lòng, thậm chí cảm thấy mình có gì đó không đúng.
Sự tức giận vừa mới chịu đựng ban nãy ít nhiều đã vơi bớt khi gặp người phụ nữ này.
- Thật xin lỗi. - Châu Trạch thật tâm nói.
Bất luận Từ Nhạc với mình có quan hệ phức tạp và thù oán gì thì dù sao người phụ nữ này cũng vô tội, tình cảm cô ấy dành cho mình rất thuần khiết.
Kiếp trước của mình xem ra cũng rất thành công nhưng nửa năm sau khi mình qua đời cũng chỉ có cô ấy còn nhớ đến mình.
- Dừng xe phía trước rồi em về đi, buổi tối nên ngủ sớm một chút. - Châu Trạch nói.
- Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm. - Lâm Vãn Thu dừng xe lại. Đợi Châu Trạch xuống xe, cô mới lái xe rời đi.
Trước Châu Trạch cũng đã nói nhịp sống của họ vẫn giữ y hệt như lúc trước.
Cũng không có cách nào khác cả, dù là Châu Trạch nguyện ý trở về đối mặt với cha mẹ vợ cùng cô em vợ mặt nhăn nhó.
Có điều buổi tối cùng bác sĩ Lâm nằm trêи giường, hắn không tài nào ngủ được. Chẳng lẽ bảo bác sĩ Lâm cùng mình ngủ chung trong tủ lạnh? Mình đông lạnh cũng không sao vì bất tử, nhưng bác sĩ Lâm thì sao? Hay là gọi Bạch Oanh Oanh qua, ba người cùng ngủ chung? Châu Trạch không đê tiện đến mức đấy.
Ăn và ngủ, hai chuyện hệ trọng nhất đời người mà bây giờ mình đều bị hạn chế, quả thật rất khó buông thả bản thân.
…
Miếu thờ đã sớm đóng cửa, không phải như lần "Tẩy môn" mà mọi người nhốn nháo tranh nhau dâng hương.
Người Trung Quốc đối với quỷ thần đều cùng một cách thờ phụng như vậy, luôn luôn phân biệt rõ công danh lợi lộc, thực ra cái này cũng có ưu điểm.
Châu Trạch đem gói nến thơm tới, mở ra.
Mặc dù có chuyện xảy ra nhưng Châu Trạch vẫn biết mình phải làm gì. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể giương mắt chờ tiểu loli làm xong chuyện trở về, sau đó tạm thời xóa bỏ công việc và thân phận của mình, nhân tiện kết cục mình thế nào còn phải xem tâm tình người ta.
Từng cây nến được cắm song song trêи mặt đất, Châu Trạch thắp từng cây, sau đó dọn chè trôi nước lên, làm xong hết thảy các thứ này, hắn hướng về phía trước chắp tay cầu một tiếng:
- Tiểu tử lại mang ít đồ tới biếu ngài, xin ngài hiện thân gặp mặt.
Nói xong đợi hồi lâu, vẫn không thấy tiếng động nào.
Châu Trạch lại mở một gói nến thơm khác ra, lúc chuẩn bị gọi thêm chợt phát hiện một hàng nến vừa đốt kia bỗng nhiên đồng loạt tắt.
Ngẩng đầu lên, Châu Trạch nhìn thấy ông già lùn đang ngồi trêи đống đất trước mặt, trong túi căng phồng, mừng rỡ không khép miệng được.
- Chàng trai, cậu đây không dưng lại đến lấy lòng ta.
Ông già lùn vác trêи lưng một cái chiêng, mặt đầy nếp nhăn.
- Đúng là có chuyện muốn tìm ngài hỏi chút. - Châu Trạch tỏ ra khiêm tốn.
Có thể ở cạnh miếu dạo vòng quanh chắc chắn không phải cô hồn dã quỷ nhưng cũng là người trong cơ chế, vì thế liên quan tới mấy chuyện về quỷ sai hẳn ông ta biết không ít.
- Chớ hoảng sợ, để lão phu ta đoán thử xem." Ông già bấm đầu ngón tay, liên tục nhìn Châu Trạch với vẻ mặt trầm ngâm, cân nhắc nói: "Lão phu trông coi miếu này đã chừng 60 năm, cũng coi như có chút công phu, trong lòng cậu có khát vọng ước muốn gì, lão phu nhất định có thể đoán ra.
Châu Trạch nghe vậy, ở bên cạnh yên lặng chờ. Cuối cùng, ông già chợt vỗ đùi, nói:
- Đoán ra rồi!
- Xin nhờ lão tiền bối giải thích. - Châu Trạch cung kính hỏi.
Cái thân phận quỷ sai này của mình, rốt cuộc phải làm thế nào mới vứt bỏ được việc tạm thời đang chôn chân mình? Tóm lại thì mình nên đi con đường nào?
Ông già cười ha hả, ta đã nhìn thấu nội tâm của hắn, tựa như nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Ông ta khoan thai vỗ chòm râu bạc, nói:
- Việc cậu khát khao có được nhất, lão phu đã biết. Cũng được, xem ra lần này cậu lễ phép chu đáo như vậy, lão phu ta sẽ chỉ cho cậu một cách.
Châu Trạch nghiêm túc chờ đợi.
- Chín nhánh cỏ linh chi có thể tinh chế ra sáu viên địa hoàng hoàn. - Ông già mở miệng nói.
"..." Châu Trạch.
- Ồ, không đúng sao? Không phải chứ, món đồ kia đã được ba trăm năm rồi đó. Lão phu khi còn sống lúc trẻ đã từng ăn qua, hiệu nghiệm lắm đấy.
Lúc này Châu Trạch chỉ muốn xách đầu lão già tinh tướng trước mặt lên mà bóp chết.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247