Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
- Hơn nữa, hôm nay cũng kì quái lắm nha, chẳng nhìn thấy cái xe taxi nào cả.
Vứt cây quạt xuống, Hứa Thanh Lãng lại một lần nữa xếp những vật này để chuẩn bị vào trong nhà lắp máy vi tính.
- Vận may kém quá rồi. - Châu Trạch cũng không có coi đây là một vấn đề, đi ra ngoài cửa tiệm châm một điếu thuốc.
Ánh mặt trời buổi sáng vẫn khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu và thoái mái.
Bạch Oanh Oanh không thích tắm nắng, cái này có lẽ liên quan đến thân phận và bản tính của cô, tuy nhiên cô cũng không đến mức giống như cương thi trong phim Hồng Kông cũ, chỉ cần gặp ánh mặt trời thì lập tức biến thành tro bụi.
Theo như lời giải thích của Hứa Thanh Lãng, dưới sự bồi dưỡng linh hồn hai trăm năm của Bạch phu nhân thì Bạch Oanh Oanh đã không còn là vật tầm thường, mặc dù không có loại sát khí kinh khủng như của Hạn Bạt nhưng đã sớm không còn là một cương thi cấp thấp rồi.
Sự thật cũng đúng là như thế, nếu như Bạch Oanh Oanh thích thì cô hoàn toàn có thể thay đổi hình dạng lấy một thân phận khác hòa nhập vào cuộc sống đô thị rồi.
Nhưng hồn huyết của cô đang nằm trong tay mình, cô không thể rời đi, hơn nữa, cô hình như cũng không muốn đi, nói không chừng ngày nào đó sấm sét sẽ đánh trúng cô, dù sao thì ông trời cũng không chào đón cô.
- Bớt hút thuốc lá đi, dạo này anh hút hơi nhiều rồi đấy.
Cô em vợ cũng đi ra cửa tiệm, có vẻ như là định đi ra ngoài này.
Châu Trạch không có trả lời cô bé.
Thật ra thì, Châu Trạch rất hâm mộ cô bé, từ nhỏ lớn lên trong một gia đình ngập hạnh phúc, là một cô bé ngây thơ trong sáng nhưng như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Làm sao có thể giống như mình, là một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, luôn luôn không có cảm giác an toàn, đã là những người muốn vươn lên thì sẽ phải dốc hết sức mình.
Người bạn thân Vương Kha cũng giống như mình, phấn đấu vươn lên không phân biệt ngày hay đêm, ngay cả vợ ra ngoài làm tóc mà cũng không biết.
Người,ường như chin dh là không hề suy nghĩ như vậy, bởi vì một chiếc xe màu đỏ nhanh chóng xuất hiện trêи đường cái trước cửa tiệm của Châu Trạch.
Người xuống xe là người quen, vợ của Vương Kha và một cô bé loli.
- Chị ơi, chú ơi.
Cô bé loli rất ngoan ngoãn gọi hai người.
Cô em vợ không nhịn được ngồi xổm xuống đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé loli, nói:
- Cô bé này thật đáng yêu.
Người phụ nữ cười cười với Châu Trạch, nói:
- Tôi đi làm tóc một lúc nên để con bé ở chỗ anh đọc sách.
- Được. - Châu Trạch đồng ý.
Sau khi người phụ nữa cảm ơn thì lập tức quay lại xe và rời đi với tốc độ rất nhanh, chứng tỏ người phụ nữ này đang rất vội vã.
Cô em vợ cũng lái xe rời đi, trước khi đi còn dặn dò Châu Trạch là sẽ bao che giúp anh một lần.
Trước cửa tiệm, cô bé loli đứng bên cạnh Châu Trạch, còn Châu Trạch thì đang ngồi xổm ở đó hút thuốc.
- Ngươi không trở về à? - Bỗng nhiên Châu Trạch mở miệng nói.
- Chú, chú nói cái gì vậy? - Cô bé loli có phần không hiểu cho lắm, trông rất ngây thơ và đáng yêu.
- Ha ha! - Châu Trạch đưa tay ra vỗ vỗ đầu cô bé loli. - Đi đọc sách thôi.
Châu Trạch lấy một quyển "Cổ văn quan chỉ" đưa cho cô bé loli, sau đó nói:
- Thành tích học ở trường như thế nào?
- Thành tích của cháu rất tốt đó. - Cô bé loli kiêu ngạo nói.
- Thế còn sở thích thì sao? - Châu Trạch lại hỏi.
- Cháu biết múa ba lê và đang học đánh đàn dương cầm. - Cô bé loli trả lời.
- Muốn uống cái gì không?
- Cháu muốn uống cocacola. - Nói xong, cô bé le lưỡi: "Bình thường mẹ không cho cháu uống đâu."
Châu Trạch gật đầu, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Lãng lấy một lon cocacola rồi quay lại.
- Cho cháu.
Cô bé nhận lấy lon coca, ngọt ngào nói:
- Cảm ơn chú.
Uống một hớp coca, cô bé lại lật một trang sách, say sưa đọc.
- Ngươi trở về rồi.
Trong tay Châu Trạch cầm một ly nước, bỗng nhiên mở miệng nói.
Sự ngây ngô trêи gương mặt cô bé dần dần biến mất, bắt đầu lộ ra sự trầm lắng giống như người lớn.
Giơ quyển sách trong tay lên.
- Lúc ta ý thức được ta không nên đọc quyển sách này, thì đã chậm rồi.
Quyển sách trong tay cô bé loli này chính là quyển "Cổ văn quan chỉ" vừa nãy Châu Trạch đưa cho, hơn nữa đây không phải là văn bạch thoại hay là truyện dành cho thanh thiếu niên.
- Tới tìm ta làm cái gì? - Châu Trạch hỏi.
Người ở Thành Đô kia đã giải quyết xong rồi sao? Cho nên, cô trở về sao?
- Ta mới từ địa ngục trở về, nhớ ngươi nên tới thăm ngươi một chút. - Cô bé đứng lên, hơi nghiêng đầu, nhìn Châu Trạch, cười nói - Ta phát hiện, ngươi rất lười biếng, hơn nữa còn cực kì chây lười.
- Ta không hiểu ý của ngươi. - Châu Trạch nói.
- Bảng chấm công cho thấy công trạng của ta lần này nằm ở hạng cuối. - Cô bé loli ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi của mình - Lúc trước ta bảo ngươi theo đó mà làm nhưng không có bảo ngươi lười biếng như vậy.
- Bảng chấm công? - Lúc Châu Trạch nghe được việc này, trong lòng khẽ động.
- Thế nào, có vấn đề gì sao? Ngươi cho rằng làm quỷ sai không cần có công trạng sao? - Cô bé loli hỏi ngược lại.
- Có thể cho ta... xem được không?
- Ngươi sao lại không hỏi rằng tại sao không thể đưa ngay cho ngươi?
Cô bé loli đi tới trước mặt Châu Trạch, cô muốn mặt đối mặt với Châu Trạch nhưng mà cô thấp quá, sau khi tới gần, thì lại trở thành Châu Trạch khom xuống nhìn cô.
Việc này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Lập tức khoát tay,
Rất tức giận nói:
- Ôm ta lên.
Châu Trạch cúi người, ôm cô bé loli lên, để ánh mắt của cô có thể nhìn thẳng vào mình.
- Trong lòng ngươi nghĩ gì, đừng cho là ta không biết. - Ngón tay lạnh lẽo của cô bé loli vuốt cái căm của Châu Trạch trong chốc lát - Ngươi có phải rất muốn trở thành quỷ sai chính thức?
Châu Trạch gật đầu nhẹ, không hề ngượng ngùng mà thừa nhận.
- Ta có thể hứa hẹn với ngươi, sau lần này ta sẽ lập tức đi Thành Đô, chờ ta giải quyết xong chuyện của tên kia, ta có thể sẽ nhận được cơ hội Hữu Thiên. Đến lúc đó, vị trí này của ta lập tức có thể giao lại cho ngươi, chỉ cần tháng sau, ngươi nâng công trạng của ta lên một lần nữa.
Cô bé loli đang vẽ ra một tương lai đầy hi vọng cho Châu Trạch.
Châu Trạch có phần hiểu, hành động này của cô bé, có chút giống với một người lúc đầu mới vào công ty làm việc nhưng lại giao nhiệm vụ của mình cho người khác làm hộ, sau đó bản thân mình lại đi làm việc khác kiếm thêm thu nhập.
- Có lẽ, ta có thể mong đợi một khả năng khác. - Châu Trạch nói.
- Điều này làm sao có thể được?
- Ngươi chết ở Thành Đô, sau đó vị trí sẽ trở thành của ta.
Ở sâu trong nội tâm, Châu Trạch hi vọng người kia không xảy ra chuyện gì, dù sao lần trước ở trong mơ, đối phương cũng coi như đã giúp mình một tay.
Về phần vì sao nói thẳng như vậy, cái này rất đơn giản, giữa bọn họ, không cần phải nói vòng vo như vậy.
- Ha ha!
Cô bé loli không có nổi giận, cũng không hề phát cáu, mà lại chủ động từ trong ngực Châu Trạch nhảy xuống, hai tay chắp sau lưng nói:
- Ngươi cho rằng, người kia còn có cơ hội sao? Ngươi cũng không biết lần này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ sai đến.
- Ngươi không cần giải thích với ta. - Châu Trạch lại châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói, nói - Giải thích cũng là nói ngươi cũng đang sợ.
- Đừng dát vàng lên mặt hắn, cũng đừng dát vàng lên mặt mình. - Cô bé xoay người lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Châu Trạch - Ngươi không phải là bác sĩ đâu, ngươi vì sao lại mong chờ ta chết?
Chẳng lẽ người ta không đáng yêu sao?
- Oa, cô bé này thật là đáng yêu nha, từ đâu tới vậy?
Đúng lúc này Bạch Oanh Oanh từ trêи tầng hai đi xuống, sau khi nhìn thấy cô bé loli thì lập tức vui vẻ đi đến chuẩn bị ôm đứa bé này.
- Bạch phu nhân?
Cô bé loli khẽ nhíu mày.
- Hả...
Bạch Oanh Oanh có ngu cũng biết cô bé trước mắt này không giống đứa trẻ nhà hàng xóm.
- A, vị hàng xóm cũ kia đã tu được công đức nên đi xuống rồi, ngươi là xác thịt bà ấy giữ lại - Cô bé loli trợn mắt nhìn Châu Trạch một cái - Ngươi giữ cô ta ở bên cạnh mình, thảo nào quỷ biến ít khi xuất hiện ở chỗ ngươi.
- Cô là? - Bạch Oanh Oanh hơi rút rè hỏi.
- Thời gian của ta không có nhiều, lần này chỉ tới nhắc nhở ngươi một chút, ta không sợ ngươi có suy nghĩ khác, ai mà chưa từng có suy nghĩ khác? - Cô bé loli ngẩng đầu đi tới trước kệ sách - Một tháng sau ta sẽ trở về. Ngươi có thể tiếp nhận vị trị của ta hay không ta cũng không biết, ta có thể có Hữu Thiên hay không ta cũng không rõ. Có điều, nếu như tháng sau ngươi không thể nâng công trạng của ta lên. Ngươi cũng không cần phải ở trần gian này đâu, ngươi nên về địa ngục chờ uống canh Mạnh Bà đi.
Nói xong những lời này, cô bé nghẹo đầu, bất tỉnh, ngay sau đó một luồng hắc quang bỗng nhiên bay lên. Vụt! Nhanh chóng chui xuống đất!
- Ông chủ, cô ấy là ai? Là phán quan sao? - Bạch Oanh Oanh hỏi Châu Trạch.
- Là quỷ sai, ta là người làm việc tạm thời, cô ta là người trong biên chế. - Châu Trạch ôm cô bé đang ngủ thϊế͙p͙ đi, đến chỗ ghế sau quầy bán, đắp chăn mềm lên cho cô bé.
- Không phải chỉ là quỷ sai thôi sao, tôi cảm thấy phán quán cũng không tự cao tự đại giống như cô ta.
- Cô đã gặp phán quan rồi sao?
- Chưa.
- Phu nhân của cô sau khi xuống dưới sẽ có thân phận gì?
- Cũng không rõ nữa nhưng chắc là có thể trở thành một cáo mệnh phu nhân ở dưới địa ngục.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đẩy cửa tiệm sách bước vào.
Người đó vừa đi đến, lập tức cảm thấy nhiệt độ trong tiệm sách hình như tăng lên một ít, mà Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh cũng đồng thời cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, hình như là cảm giác đứng ngồi không yên.
Châu Trạch xoay người, nhìn về phía người kia, đối phương đội mũ cảnh sát, quốc huy phía trêи được ánh sáng chiếu vào trở nên rực rỡ.
Mặt chữ quốc, môi dày, dáng người cao to, rất có uy nghiêm.
- Ông chủ giới thiệu cho tôi mấy quyển sách hay để đọc, một lúc nữa tôi phải đi công vụ, trêи đường đi dùng để giải sầu. - Chú cảnh sát cởi mũ xuống giơ tay lên gãi đầu nói.
- A, được.
Châu Trạch mỉm cười, cẩn thận tỉ mỉ quan sát đối phương một lúc, xác định đối phương không phải là quỷ.
Lúc này mới xoay người đi đến giá sách, tìm vài cuốn, sau đó đưa cho người đó.
Người cảnh sát đưa tay ra nhận chồng sách, lúc nhìn thấy quyển thứ nhất thì sững sờ một chút, thế mà lại là "Kiến thức cơ bản của cảnh sát".
Lúc nhìn đến quyển thứ hai, người đó lại sững sờ tiếp, là một quyển "Luật cảnh sát nhân của cộng hòa nhân dân Trung Hoa", phía dưới còn có hai quyển, theo thứ tự là: "Giải quyết tranh chấp: lý luận và thực tiễn" và "Bài giảng về đấu vật trong kỹ thuật chiến đấu."
Cảnh sát đó hít sâu một hơi, đường như là đang suy nghĩ tìm từ ngữ có thể mô tả được, sau đó đặt chồng sách trong tay xuống: "Tôi vừa nói nhầm, tôi muốn dẫn con mình đi du lịch, sợ nó đi dường buồn chán, nên mua cho nó vài cuốn sách đọc để giết thời gian, nó thích loại truyện kinh dị."
- À, biết rồi.
Châu Trạch từ trong rương lấy ra hai quyển sách, rồi đưa cho đối phương.
Theo thứ tự là: "Văn học mạng kinh dị" và "Chương trình truyền hình quái dị".
Người đó lúc này mới hài lòng gật đầu:
- Cái này được.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247