Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
--------------------
Châu Trạch đứng dậy, định gọi cô bé kia lại.
Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện dấu chân màu đen xuất hiện khắp nơi trong cửa hàng, không chỉ riêng cô bé kia, kể cả khách hàng, nhân viên,… Đế giày của tất cả bọn họ dường như có bôi dầu hắc, mỗi một bước đều để lại dấu chân màu đen.
Tình huống này… Châu Trạch không ngờ tới. Chẳng lẽ tất cả những người trong cửa hàng đều là quỷ?
Cho dù là chợ quỷ thì cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Lần trước, Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng chứng kiến tiệc tối của Bạch phu nhân, thấy cả đám quỷ tụ lại cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng còn lâu mới quy mô như ở đây. Phải biết, Bạch phu nhân đã tu luyện được hai trăm năm, thậm chí còn có miếu thờ nữa kìa.
Cảm giác choáng váng bỗng chốc đánh úp lại.
Châu Trạch tưởng như mình đang chơi vòng xoay ngựa gỗ.
Bốn phía… Tất cả đều không chân thật, rất kỳ quái.
Bạn không phân biệt được đó là giả, nhưng cũng không cách nào chứng minh nó là thật.
Chỉ có thể đần độn, u mê nhìn quanh.
Hắn nhớ rất rõ, lúc nãy, Hứa Thanh Lãng cũng xuất hiện tình trạng như vậy. Sau đó, hắn ta đột nhiên xông ra đường, nếu như không phải hắn đạp cho một cước, thì giờ này tên nào đó đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.
Mà hiện tại, cái cảm giác kia lại đang đánh úp về phía hắn.
Người nọ…
Muốn ra tay với hắn?
Với tư cách là một quỷ sai, mà lại bị con mồi của mình quay lại đâm cho một kϊƈɦ. Cái này có chút không nói nổi, hơn nữa, điểm chết người chính là Châu Trạch không biết phải phản kháng như thế nào.
Đối với bắt quỷ, hắn vẫn luôn theo quán tính chỉ cần duỗi móng tay ra là thành công, thế nhưng lần này, coi bộ móng tay của hắn chẳng làm được gì rồi!
Thất tha thất thểu ngồi trêи mặt đất, Châu Trạch dường như trông thấy có người đi qua ném cho mình một ít tiền lẻ.
Bên tai mơ hồ nghe được có người đang nói:
- Đây là tám tệ tiền thối.
Kế đó…
Hình ảnh cô gái trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong tầm mắt hắn, tất cả mọi thứ dường như bị phủ một lớp bột não, khiến hắn cảm thấy buồn nôn, chóng mặt.
Cứ như lần nữa về trêи đường hoàng tiền, bước từng bước vô định theo dòng người.
Phật nói: Chúng sinh tướng.
Nhưng trêи đường hoàng tuyền chỉ có một tướng.
Châu Trạch cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên khó khắn, hắn vô thức giơ tay nắm lấy cổ mình, cúi đầu, dùng sức ho khan, muốn nói gì đó, nhưng không cách nào mở miệng được.
Cái cảm giác này khiến người ta sống một ngày tựa như một năm, nó cũng là một loại tra tấn tinh thần. Lúc trước, Hứa Thanh Lãng rơi vào đó, dễ dàng sụp đổ, hiện tại, Châu Trạch cũng bị hãm vào.
Hắn cảm thấy mình nên làm cái gì đó. Nhưng lúc này, ngoài trừ bị động thừa nhận tất cả, thì cái gì cũng không làm được.
Đau.
Áp lực.
Hít thở không thông.
Ùn ùn kéo đến tra tấn, dường như có một cái roi đang liên tục quật vào linh hồn hắn.
***
- Tiên sinh, tiên sinh, ngài sao vậy?
Cô gái mang tiền lẻ thối cho Châu Trạch, nhưng chợt phát hiện ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình đục ngầu, bộ dạng có vẻ rất đau đớn.
Phản ứng đầu tiên của nữ nhân viên chính là tên đàn ông này đến phá quán. Vừa uống nước của siêu thị nhà mình xong thì lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng nhìn một hồi, lại cảm thấy không giống, dường như hắn thật sự đau.
- Tiên sinh, tôi gọi 120 giúp ngài nhé! - Cô gái hỏi.
Ai ngờ người đàn ông trước mặt lại giơ tay xô ngã cô, sau đó lảo đảo đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Cô gái kia vốn định gọi điện báo cảnh sát hoặc 120 bởi vì cô thấy tình trạng của Châu Trạch không ổn định cho lắm. Nhưng… nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, rốt cuộc cô không gọi.
***
Bốn phía như được bao phủ bằng những tấm gương nước, chiết xạ đủ loại ánh sáng, một chút ánh nắng chiếu vào, chưa cho người ta cảm giác ấm áp đã mang đến cảm giác khó chịu.
Châu Trạch không biết mình chạy đi đâu, cũng không biết mình đang làm gì. Thậm chí, hắn đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ giống như Hứa Thanh Lãng, chạy ra đường cái, sau đó bị một chiếc xe tông phải.
Hắn chỉ có thể kháng cự một cách bị động, hắn không biết bản thân đang ở đâu, muốn đi đến đâu, chỉ biết cố gắng chống lại cảm giác cam chịu khó hiểu kia.
- Bịch! - Tiếng vật nặng nện xuống nền đất.
Châu Trạch đụng ngã cái thùng rác trước mặt, kế đó, hắn té lăn quay trong đống rác, mùi tanh chua gay mũi không thể giúp hắn tỉnh lại. Trong tầm mắt hắn, khắp nơi đều trải cỏ thơm, tựa như thế ngoại đào nguyên.
Rõ ràng, cảnh sắc chung quanh rất tươi đẹp, ánh sáng diễm lệ chiếu rọi bốn phía.
Nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu chút nào.
Chỗ này giống như một cái lồng chim, thôi thúc người ta theo bản năng muốn bài xích nó, thoát khỏi nó.
Tiếng chim ca ríu rít vang vọng đâu đây, dường như có một bầy chim yến đang ca múa, phía xa xa, hương khói lượn lờ, thấp thoáng bóng vô số người đang cúng bái thần linh.
Đủ loại hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu Châu Trạch, từng chút từng chút đè ép dây thần kinh của hắn. Bất kể là bức ảnh nào cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Rốt cuộc, hình ảnh cũng bắt đầu rõ nét hơn.
Châu Trạch phát hiện mình đang đứng trong một cái sân nhỏ quen thuộc.
Phía trêи có một cái bảng đề ba chữ Cô nhi viện.
Trước mặt hắn là một cặp vợ chồng đang đẩy một chiếc xe em bé đến trước cửa, để lại… Dường như bọn họ chuẩn bị rời khỏi.
Khi đã lớn, Châu Trạch có từng hỏi viện trưởng thân thế của mình. Trêи thực tế, viện trưởng không hề giấu giếm chút nào, theo lời bà ấy, Châu Trạch đã bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ.
Từ đó về sau, Châu Trạch không còn ý định đi tìm lại bố mẹ ruột nữa. Hắn xem như bố mẹ mình đã chết, cuộc sống của hắn không cần có bọn họ.
Nhưng đúng lúc này…
Châu Trạch lại bỗng nhiên có một loại dự cảm.
Đôi vợ chồng phía trước có lẽ là cha mẹ hắn.
Mà đứa trẻ trong nôi…
Có lẽ chính là hắn.
Châu Trạch vô thức nhấc chân lên.
Muốn chạy đến.
Nhìn xem cha mẹ mình rốt cuộc là cái dạng gì, thậm chí, hắn còn định hỏi bọn họ vì sao vứt bỏ hắn.
Nhưng một bước này…
Lại không hạ xuống.
Trêи mặt Châu Trạch lộ vẻ giãy dụa.
Trong vô thức, hắn nhận ra một điều gì đó. Nếu hắn bước lên bước này… Chính là vực sâu.
Mọi thứ tốt đẹp đều tụ chung vào hình ảnh trước mắt, như một quả táo độc. Đây là cái bẫy mà mụ phù thủy đã sắp đặt sẵn, chỉ chờ bạch tuyết ngây ngô nhảy vào.
***
Mép sân thượng…
Châu Trạch đứng trêи tường rào bảo hộ, thân thể lung lay sắp đổ, vô thức chúi người về phía trước như sắp nhảy xuống, nhưng phút chốc lại điều chỉnh trọng tâm.
Hắn đang giãy dụa.
Cũng đang phản kháng.
Mạng sống tựa như chỉ mành treo chuông.
Ở một góc khác có một cô gái không đầu đang đứng.
Trêи người cô ta không còn là cái áo len màu vàng, mà là một bộ trường bào xanh thẫm, kiểu dáng có chút cổ xưa. Khắp người có nhiều chỗ bị thương, nhưng cô gái vẫn lạnh lẽo đứng đó, hướng mắt về phía Châu Trạch.
Trêи sân thượng, còn có một người thứ ba. Đó là một vị cha sứ.
Đáng tiếc, lúc này Châu Trạch không thể mở to mắt mà nhìn. Nếu không, nhất định hắn sẽ nhận ra vị cha sứ này là người quen.
Trong tang lễ của Lưu tiểu thư, từ đầu đến cuối, ngoại trừ đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc, cha sứ không hề nói câu nào.
Dù đối mặt với bữa tiệc tối quái dị của hai nhà Lưu, Trần, hắn cũng chỉ yên lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn, tựa như đang thưởng thức một bức tranh trừu tượng.
Cha sứ liếc nhìn Châu Trạch, rồi lại liếc nhìn cô gái không đầu trước mặt.
Hắn lắc đầu.
Mở miệng nói với cô gái không đầu:
- Thanh Y nương nương, hắn là quỷ sai.
Đây là một câu nhắc nhở.
Nhắc nhở vị không đầu trước mắt về thân phận của người đàn ông đằng kia.
Nhưng câu nhắc nhở lại chẳng khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa.
Cha sứ không hề phát giác mình đang châm lửa, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như hắn bị người giết chết, Địa Ngục sẽ có phản ứng.
Cô gái quang về phía cha sứ.
Hắn bật cười ha hả, nhanh chóng đổi đề tài:
- Nhưng hắn ta chỉ là một tên quỷ sai tạm thời, còn chưa có phẩm cấp, cho dù có thì cũng sắp không còn nữa.
- Ở thời điểm này, kẻ nào dám làm mất hứng nương nương thì đều không có kết cục tốt.
- Hơn nữa, bản thân nương nương không làm sai.
Cô gái không đầu xoay nười, tiếp tục nhìn về phía Châu Trạch, dường như đã bỏ qua cho vị cha sứ có chút chướng mắt này.
Cha sứ đứng đó, tiếp tục đóng vai quần chúng xem diễn. Hẳn là hắn rất thích những nhân vật trước mắt.
Hắn biết rõ thân phận của cô gái không đầu, thậm chí, hắn còn cảm thấy có hơi khó hiểu. Vị quỷ sai từng một lần gặp mặt này lại không thể phát giác ra thân phận của cô ta.
Tên quỷ sai này… Không được chuyên nghiệp cho lắm thì phải!
Cô ta không phải quỷ.
Cô ta cũng không phải là tồn tại mà hắn có khả năng quản lý.
Vậy mà hắn còn dám đuổi theo.
Cuối cùng.
Chọc giận cô ta.
Người này… Thế nhưng rất hay mang thù đấy!
Thực tế, vị không đầu trước mắt này… Đã không còn nhiều thời gian.
Cha sứ quay đầu nhìn ra sau. Tòa nhà này rất cao, tầm nhìn tốt, có thể trông thấy được công trường ở xa xa. Ở đó người ta đang tiến hành phá vỡ và di dời, bụi đất tung bay.
Thứ trực quan nhất để người ta nhớ về một thời đại chính là kiến trúc. Mà trước mắt, thành phố bắt đầu đổi mới, nâng cấp, những việc này… Không thể nghi ngờ là quá trình xóa đi rất nhiều dấu vết lịch sử.
Lại quay đầu.
Nhìn Châu Trạch đứng ở mép sân thượng, thân thể không ngừng lay động.
Trong lòng cha sứ có hơi kinh ngạc.
Vị quỷ sai tạm thời này quả thật kiên cường.
Đổi lại là hắn, sợ rằng hắn cũng không kiên trì được lâu như vậy.
Nhưng ngay lúc này.
Cha sứ đột nhiên trông thấy mười móng tay của Châu Trạch từ từ hòa tan, nhưng nó lại không hóa thành nước, rơi xuống mà quay trở ngược vào cơ thế.
Làn da của hắn ta bắt đầu biến đổi thành màu đồng cổ, sáng bóng, không giống như màu da được bôi mỡ của vận động viên thể hình, mà là màu của…
Âm u.
Nguyền rủa.
Lãnh khốc.
Rất nhiều sắc thái tiêu cực.
Cùng lúc đó, cha sứ phát hiện hai mắt đang đóng chặt của Châu Trạch đột nhiên trợn trừng, phát ra tia sáng xanh, tựa như một con dã thú đang ngủ đông…
Lúc này.
Nó bị kϊƈɦ thích phải tỉnh lại.
Khóe miệng Châu Trạch xuất hiện hai cái răng nanh, từ từ lòi ra.
Bạch Oanh Oanh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Cô vốn dĩ là một cương thi đã ngủ say hai trăm năm, nhưng tại sao lại bị móng tay của Châu Trạch đâm thủng.
Trước mắt.
Vị cha sứ đang trừng mắt kinh ngạc sẽ thay cô nói ra đáp án.
Khóe miệng hắn cơ quắp.
Gian nan khạc ra hai chữ:
- Cương thi.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247