Quản gia nhìn Bạch Tiểu Nhung, cười thầm, thiếu gia bây giờ bát quái thật, chắc là cậu ấy đang chán nản không có gì làm đây mà.
"Tiểu thư nhà Âu Dương gia, Âu Dương Minh Minh vừa mới cắt ra được đá Beryl (phỉ thúy đỏ) đỏ ở chợ ngọc thạch đấy ạ. Bây giờ các thiếu gia tiểu thư khắp nơi đang kéo về đó để thử vận may. Thiếu gia thích thì cũng có thể đi xem thử, cũng gần đây thôi."
Biệt thự Bạch gia nằm gần ở trung tâm thành phố A, mất khoảng 30 phút đi xe nếu muốn đến chợ ngọc thạch. Chợ ngọc thạch thuộc một bộ phận của thành phố A, người dân ở đây chuộng ngọc vì ở đó có một ngọn núi rất to, là ngọn núi to nhất thành phố A lúc này.
Bạch Tiểu Nhung suy nghĩ, đi cắt ngọc cũng là một ý tưởng hay, người xem rất thích quan sát quá trình chọn lựa đá rồi cắt nó ra xem bên trong là gì. Đây cũng là cách chơi của những người có tiền, dân cờ bạc. Hay còn gọi là đổ thạch. Giống như sổ cố vậy, vừa khẩn trương vừa kích thích, nếu mà mở ra ngọc tốt, trăm phần trăm sẽ có lời.
Bạch Tiểu Nhung gật đầu, bèn nói với quản gia.
"Cháu muốn đi xem ạ. Bác hãy chuẩn bị xe cho cháu nha. Cháu lên phòng chuẩn bị chút rồi ra cửa."
Quản gia gật đầu, bắt đầu liên hệ tài xế trong nhà, dặn dò đủ kiểu mới yên tâm cúp điện thoại.
Bạch Tiểu Nhung trở về phòng thay một bộ đồ lịch sự hơn ra cửa. Áo thun trắng quần bò đen, khoác thêm một lớp áo khoác nâu nữa là được rồi. Nhìn gương, cậu không cấm cảm thán lần nữa cái nhan sắc xinh tươi này của mình.
Bạch Tiểu Nhung lại thăm thăm quả trứng được người xem tặng, cậu đang đặt nó trên tủ đầu giường. Xem chừng nó cũng không có dấu hiệu sắp nở đâu, cậu yên tâm, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Một thân trang điểm xinh xinh Bạch Tiểu Nhung xuống lầu thì thấy Thuần Vu Yến đang ngồi một cục ở phòng khách, đang trò chuyện gì đó với quản gia, trông vui lắm.
Hắn ngồi đó, chỉ ngồi đó không làm gì cũng tỏa ra khí chất hấp dẫn tầm mắt của người khác. Sơ mi đen, quần tây âu màu đen, trên thân khoác thêm một áo vest bên ngoài, khí chất lại nhu hòa thánh khiết, không hợp với một thân đen tuyền nhưng ngoài lệ là, thời trang như thế này hợp với hắn không tưởng. Vừa chính cũng tà, hút mắt người nhìn.
Sau vài giây si mê thì Bạch Tiểu Nhung cũng tỉnh táo lại, cậu đi xuống ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn Thuần Vu Yến, cười nói.
"Anh Thuần Vu nghỉ ngơi xong rồi ạ. Bây giờ tôi phải đi rồi, không thể đón tiếp anh chu đáo được."
Thuần Vu Yến tươi cười như cũ nhu mì, thấy cậu, đáy mắt hắn sáng lên tia thưởng thức, trầm thấp nói.
"Nghe bác quản gia nói Tiểu Bạch cậu muốn đi đổ thạch, tôi cũng cảm thấy có hứng thú. Chi bằng chúng ta cùng đi đi?"
Thuần Vu Yến thật ra là rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn đi đây đi đó cho thoải mái. Vì bị băng đầu nên mấy hôm nay hắn ăn uống khắc chế nhưng ngủ hơi bị nhiều, hắn sợ hắn béo đến hoảng mất. Lại nói tiếp, lâu rồi hắn chưa đi đổ ngọc thạch, lát nữa có thể thể hiện năng lực cho Bạch Tiểu Nhung thấy.
Bạch Tiểu Nhung chớp mắt gật đầu lia lịa, cậu cầu mà không được ý chứ. Vừa đi chơi vừa phát sóng trực tiếp, hơn một điều nữa là được đi cùng với Thuần Vu Yến thì không còn gì bằng. Chưa gì thì cậu thấy chuyến đi lần này sẽ thú vị lắm đây.
"Rất là sẵn lòng luôn, có anh Thuần Vu đi cùng tôi yên tâm hơn nhiều rồi."
Quản gia đúng lúc cười cười nói nói đi vào, mời hai người ra xe ngồi, tài xế đã chờ ở bên dưới. Thuần Vu Yến và Bạch Tiểu Nhung ngồi ở băng ghế sau, thấy cả hai đã ngồi ổn định, tài xế lập tức cho nổ máy, phóng xe về phía chợ ngọc thạch.
Bạch Tiểu Nhung ngồi trên xe, mông nhích tới nhích lui. Thú thật thì thằng làm công ăn lương như cậu biết bao giờ mới góp đủ tiền mua xe chứ, cứ thấy cậu đi xe bus là biết rồi, cậu nghèo leng keng vang, dành tiền mua tiểu thuyết hết cả rồi. Nếu cậu không nhìn lầm thì xe này là Roll-Royce trong truyền thuyết 41 tỷ một chiếc đúng không? Hay thật đúng là xe xịn, chính là ngồi thoải mái.
Thuần Vu Yến lâu lâu lại liếc nhìn Bạch Tiểu Nhung, hắn không hiểu cậu kích động cái gì, chẳng lẽ thiếu gia này chưa được ngồi xe sang bao giờ, chỉ là Roll-Royce thôi mà, làm gì mà tăng động dữ?
Hắn thật là có chút không rõ mạch não của Bạch Tiểu Nhung, giống như hôm qua vậy. Hắn nghi ngờ đầu óc của cậu có vấn đề, nhưng mà cũng có chút thú vị đó chứ, cứ như quá trình hoạt động của một con động vật nhỏ vậy, có ý tứ.
Đúng giờ bật hệ thống phát sóng trực tiếp, khán giả gấp không chờ nổi mà ùa vào xem, toàn là người quen của cậu không thôi, lão khán giả. Bọn họ đã bị mỹ nhan của cả hai bạo kích mà thành thành thật thật giao nộp tích phân cho cậu, viễn cảnh cứ như tổng già bá đạo và tiểu nam thê của hắn ta vậy, rất kích thích.