Bạch Tiểu Nhung chợt nhận ra, run cầm cập: "Thỏ nếu ở dưới hồ thì chẳng phải..." Có quái vật!
Cậu xoắn não, nhìn bình luận của người xem, làm vẻ mặt quyết tâm: "Vậy tụi mình triệu hồi quái vật lên đi, tôi tranh thủ chiến đấu với nó, anh phụ trách tìm Thỏ giùm tôi."
Thuần Vu Yến: "..." Bạch Tiểu Nhung mê tín quá, còn làm biểu cảm như Superman là gì nữa đây, có ai bắt đi chịu chết đâu?
Hắn cũng có chút bình tĩnh ôn nhu không nổi nữa: "Bình tĩnh chút đi, dưới hồ không có quái vật, chỉ có bạc-"
Tủm!
Ụa, để hắn nói hết đã chứ!
Bạch Tiểu Nhung lấy một cục đá ra, thảy xuống hồ, chấp tay đọc thần chú: "Thần nước ơi, người bên cạnh con có phải là người tam sinh tam thế thập lý đào, à nhầm, có phải là người gắn bó keo sơn với con suốt cuộc đời không ạ?"
Thuần Vu Yến nhìn cậu đã bắt đầu thành kính cầu nguyện: "..." Cầu thì cầu đi, còn lôi kéo hắn làm gì? Định đại chiến bạch tuộc thật à?
Nhưng mà, cậu nói vậy không phải hơi sến rồi sao? Hắn còn nổi da gà đây này!
Bạch Tiểu Nhung cũng lẹo lưỡi lắm mới nói được hoàn chỉnh như vậy đó chứ, cậu cũng xấu hổ vậy, chính cậu mở mồm ra nói mà. Nhưng bé bi của cậu còn chưa biết tung tích kìa!
[ Tốt! Từ bây giờ hai con chính thức trở thành vợ chồng!
Vào động phòng đê!
Mấy mẹ rớt liêm sỉ kìa.
Nhung này não hơi ít, học tập bạch tuộc 8 cái não đi!
Có thể check lại camera của hệ thống mà, mắc gì làm rộn vậy cưng?
Mấy người dắt mũi người ta mà còn nói hả?]
Bạch Tiểu Nhung mà biết phòng phát sóng mà có chức năng này chắc cậu đập đầu vào gối tự tử vì xấu hổ mất.
Cậu quay sang dặn dò hắn: "Lát nữa nhớ tìm Thỏ giùm tôi, con quái vật để tôi đối phó." Cậu tập dưỡng sinh công pháp của hệ thống được hơn tháng rồi, sức cũng mạnh hơn nhiều, có tự tin!
Thuần Vu Yến giờ muốn nói sự thật cũng hơi khó: "..."
Dưới hồ chỉ có con bạch tuộc hồi đó bọn hắn nuôi trong phòng thí nghiệm thôi. Không biết là công đoạn nào ra sai lầm, bạch tuộc biến dạng sinh trưởng rất to, ống nghiệm không chứa nổi nên thả nó xuống hồ.
Sau đó, hắn kiến nghị với nhà trường sử dụng bể bơi nuôi nó, nhưng mà qua mấy hôm xuống hồ vớt thì không thấy bóng dáng con bạch tuộc đâu. Bọn họ tìm mấy ngày cũng không thấy, thế là từ bỏ. Ai biết bây giờ nó lại tới đây làm ổ đâu.
Bạch Tiểu Nhung ném cục đá hơi to, bạch tuộc không có khả năng không để ý. Rất nhanh hồ nước nổi lên bọt sóng, giống như có cái gì sắp trồi lên, bong bóng nước nổi lềnh bềnh.
Lúc này đây, con bạch tuộc khổng lồ dò ra xúc tua. Một cái, hai cái, ba cái xúc tua, cái nào cái nấy to gần bằng một thân cây, chắc làm takoyaki ăn là hết sẩy. Đối với những ai sợ lỗ chắc ám ảnh lắm, giác hút của nó cơ hồ chiếm trọn hết phần xúc tua, rậm rạp.
Cậu nắm chặt tay, khẩn trương đổ mồ hôi tay. Chưa mạt thế nên động vật chưa biến dị, điều này cậu rõ ràng. Cũng là đám người xem bàn tán cậu mới biết được, đây là hải sản, một con hải sản to bự.
[ Đã nói rồi, là họ hàng với bạch tuộc đốm trắng!
Bạch tuộc này hơi to, có phải sắp thành tinh rồi không?
Vị diện bên kia cũng là Trái Đất 20XX giống bên tao thì không có vụ thành tinh đâu.
Chắc là đột biến gen.]
Các vị người xem suy đoán quá chuẩn!
Thuần Vu Yến có khùng mới để Bạch Tiểu Nhung gây chuyện với bạch tuộc, hắn nhanh chóng nói tình hình năm đó ra, cũng nói lai lịch con bạch tuộc, bảo cậu đừng sợ.
Hắn mắt tinh, liếc mắt một cái liền thấy cục bột nhỏ của cậu đang đu lên một nhánh xúc tua của bạch tuộc: "Kìa, con cậu ở kia."
Bạch Tiểu Nhung vội ngó qua, suýt thì lên cơn đau tim, bé sên biển đang đu trên một giác hút, kế bên đó là một cong rong biển. Chắc em nó đang ăn cơm khô mà bị vạ lây đây mà.
Yêu thú khác động vật thông thường ở chỗ, nó có thể tự mình hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện, cũng có thể tự tìm rong biển có lợi cho tu luyện để ăn. Như cọng rong nhìn thì tầm thường này, nhưng bên trong có linh lực, tuy ít nhưng mà có.
Thời hiện đại muốn tu luyện, còn khó hơn lên sao Hỏa.
Bạch Tiểu Nhung sợ bạch tuộc rút xúc tua về, thế là dang hai tay ra đứng gần bờ hồ: "Thỏ ơi về con, ba mua cho con rong biển thượng hạng luôn."
Thuần Vu Yến: "..." Động vật có thể nghe hiểu tiếng người?
Thỏ biển tự nhiên là nghe hiểu tiếng người, từ lúc nở ra đã có linh trí, với lại, Bạch Tiểu Nhung còn hay nói chuyện với nó nên nó hiểu tiếng việt.
Bạch Thỏ cũng không phụ mong đợi của cha già, cắn cọng rong xong liền nhảy về tay Bạch Tiểu Nhung.
Bạch Tiểu Nhung đứng ngay rìa bờ hồ rướn người lên chụp sên biển, Thuần Vu Yến sợ cậu té ngã nên vội ôm một bên eo cậu, kéo người lùi lại.
Lỡ mà té xuống hồ, ai cứu? Thật là không làm cho người ta bớt lo.