Tân Ninh lạnh lùng nói: “Hai huynh muội bọn họ chắc chắn chưa chết, chưa chết, bọn họ sao có thể không liên lạc với các ngươi!”
Phương Hoằng Hóa cười khổ nói: “Vô Ngân thúc, bọn họ thực sự chưa từng liên lạc với chúng ta, nếu không... chúng ta hà tất không nói?”
Nghe vậy, Tân Ninh bỗng cảm thấy không biết phải nói cái gì mới được.
'Tần Ninh lúc đầu chỉ cảm thấy, Thần Môn bị diệt, nhưng mấy vị Thiên tuế chắc chắn đều chưa chết.
Nhưng sau này, sau mỗi lần trải nghiệm, hiểu ra, khiến Tân Ninh cảm thấy, Cố Vân Kiếm... không có ngốc như vậy!
Cho dù Thần Môn bị diệt, hẳn cũng phải có những sắp xếp khác. Cụ thể là gì, Tân Ninh không rõ.
Người đệ tử đó của mình, từ trước đến nay... nếu mình có trăm cái tâm cơ, thì hắn ta cũng phải có đến nghìn cái.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ba người Phương Hoằng Hóa không hề giống như đang lừa mình.
Trong từ đường. Mấy người đồng loạt yên tĩnh lại.
Tân Ninh từ từ ngồi xuống trên bồ đoàn, trong mắt mang theo vài phần bất lực và tưởng nhớ.
Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thiên Hòa, Phương Thư Lương cũng không biết phải nói gì.
Qua một rồi, Tần Ninh bỗng nhiên đứng lên nói: “Lần này trên đường đi chúng ta gặp phải đột kích, trong Phương tộc của các ngươi có nội ứng, cấu kết với núi Thánh Long và Nam Đẩu Thiên Tông, cho nên bọn họ mới có thể mai phục một cách chuẩn xác như vậy!”
Nghe vậy, ba người Phương Hoằng Hóa giật mình bàng hoàng, không biết nên nói gì.
Theo lý mà nói, Phương tộc chính là thế lực thuộc tính chất gia tộc, chính là cái được gọi là cùng vinh cùng nhục.
Khả năng phản bội của tộc nhân rất thấp.
Nhưng bây giờ, lại là nội bộ có vấn đề.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Người có vấn đề, thân phận chắc chắn không thấp, chỉ là ta cảm giác, có lẽ không phải chỉ có một mình hắn ta, cho nên, ta nghĩ ra một cách, câu gã đó ra, rồi sau đó, thuận đường đặt một cái bẫy, các ngươi phối
hợp với ta chút đi!”
Phương Hoằng hóa gật đầu nói: “Vô Ngân thúc, người nói làm gì thì làm vậy địt"
“Đừng có gọi ta là thúc, ta bây giờ tên là Tân Ninh”.
“Vâng, Tần Ninh!”
Trong từ đường, Tần Ninh, Mục Huyền Thần, Khúc Phỉ Yên cùng với Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa tổng cộng sáu người, thì thào bàn bạc”.
Nửa đêm. Ba người Phương Hoằng Hóa rời đi. Bên trong từ đường.
Tần Ninh ngồi trên đất, nhìn từng chiếc bài vị liệt tổ liệt tông của Phương tộc, trong một lúc, lòng thầm thổn thức”.
“Phương Hưng Học, Phương Ôn Trạch, Phương Bách Diệp, các ngươi chết cũng nhanh quá đấy...”, Tân Ninh thở dài, chầm chậm nói: “Cũng không đợi ta trở về, Cố Vân Kiếm thằng nhãi kia, không biết rốt cuộc đang làm cái gì, nếu như có kế hoạch gì, hắn mà muốn làm, ta cũng mặc kệ, nhưng lại chẳng thể bảo vệ cho các ngươi...".
“Đợi ta tìm được thằng nhãi đó, nhất định sẽ tóm nó đến dập đầu nhận lỗi với các ngươi, không bảo vệ được Thần Môn, lại còn không bảo vệ được các ngươi, thằng nhãi đó cũng dám gọi các ngươi một tiếng thúc...”.
Âm thanh lầm bầm đứt quãng vang lên liên tục.
Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đứng ở bên ngoài sảnh, nhìn bầu trời đêm, thoáng nhìn nhau mà không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!