'Tần Ninh nhìn về phía Phương Phi Dật, cười nói: “Ngươi cứ gom người lại một chỗ đã”.
“Vâng”. Rất nhanh, nhóm người Tần Ninh lại đi tiếp về phía trước. Phía sau.
Một vị lão giả của Phương tộc kéo Phương Phi Dật lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy!”
“Mậu gia, làm sao vậy?”, Phương Phi Dật khó hiểu.
Lão giả được gọi là Mậu gia cũng là một Tiên Đế lâu đời của Phương tộc, địa vị trong Phương tộc không hề thấp, Phương Phi Dật vô cùng tôn trọng người này.
“Ngươi nói là làm sao?” Mậu gia lập tức nói tiếp: “Hoằng Hóa, Thư Lương, Thiên Hòa dặn dò ngươi bao nhiêu lần rồi? Tân Ninh nói gì thì cứ làm theo, hắn bảo ngươi làm gì thì ngươi
làm đó, ngươi cứ lắm mồm làm gì?"
Nghe vậy, Phương Phi Dật lập tức hiểu ra ý của Mậu gia, không khỏi cười khổ nói: “Ta chỉ là hỏi nhiều thêm một câu, không có gì chứ?”
“Hơn nữa... ta cảm thấy mấy vị thúc thúc cũng có vẻ sợ hãi Tần công tử quá rồi, chỉ bởi vì đệ đệ hắn là Mục Huyền Thần, có thể tay không bóp chết Tiên Tôn à
“Cái này vẫn chưa đủ hả?”
Mậu gia lại hỏi ngược lại: “Một vị Tiên Tôn, cho dù là cấp bậc Tiên Tôn sơ kỳ, có thể bị một vị Tiên Tôn khác tiện tay tát chết, vậy ngươi thử nghĩ xem, vị kia có cấp bậc thế nào?”
Phương phi Dật bỗng nghẹn lời.
Mậu gia tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta nghe từ trong giọng điệu của Hoằng Hóa đối với Tân Ninh, mấy người bọn họ không chỉ là vì Mục Huyền Thần mới tôn trọng Tân Ninh, mà hơn thế nữa là một loại cảm giác... kính sợ”
“Nếu như nói kính sợ Mục Huyền Thần thì ta cũng có thể hiểu được, nhưng đối với Tân Ninh... giữ thể diện cho hắn là được, vì sao lại phải kính sợ chứ?”
Nghe vậy, Phương Phi Dật cũng cảm thấy khó hiểu.
Mậu gia lập tức nói: “Ngươi có thể cảm thấy tuổi ngươi còn trẻ, đã là Tiên Đế sơ kỳ, là nhân vật rường cột trong tương lai của Phương tộc chúng ta, ngày thường người khác đều tâng bốc tán tụng ngươi, ngươi sẽ bất giác cảm thấy mình cao xa vời vợi hơn hẳn người khác”.
“Nhưng ngươi nhìn lại xem, ba vị phu nhân của Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên Tiên Đế sơ kỳ, là một Đế Khí sư. Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều là Tiên Đế đỉnh phong. Hai vị đệ tử của hắn, Diệp Nam Hiên và Thần Tỉnh Dịch đều là Tiên Đế hậu kỳ!”
“Ngươi nghĩ lại mà xem, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà một Tiên Hoàng như hẳn, lại có thể có được phu nhân thực lực bất phàm, lại có hai đệ tử vừa trung thành vừa có thực lực như thế?”
Phương Phi Dật càng nghẹn họng.
Nghĩ kỹ lại, đúng là không đơn giản.
Mậu gia cười he he nói: “Tiểu Phi Dật à, suy nghĩ nhiều lên, quan sát nhiều lên, đừng luôn cảm thấy ngươi là con cưng của Phương tộc, là người thừa kế, nhưng trong tiên giới bao la, dù ngươi rất là giỏi giang, thì người giỏi hơn ngươi nhiều lắm, hiểu chưa?”
Phương Phi Dật gãi gãi đầu nói: “Mậu gia, ta cũng không kiêu ngạo...”.
“Tiểu tử thối”.
Mậu gia cười mắng một câu, hai người cùng nhau bắt kịp nhóm người đi phía trước.
Kỳ thực...
Nếu như Tần Ninh nghe thấy những lời này thì ắt sẽ vô cùng cạn lời.
Hắn không hề cảm thấy Phương Phi Dật làm gì sai, chỉ là mấy người Phương Hoằng Hóa đã từng nhắc đến với hắn, Phương Phi Dật là người thừa kế cực kỳ thích hợp của Phương tộc, cho nên Phương Phi Dật làm gì nói gì, Tân Ninh mới nghiêm túc lắng nghe.
'Thần Môn và Phương tộc năm đó có mối quan hệ cực kỳ khăng khít.
'Tần Ninh và thế hệ cha chú của ba người Phương Hoằng Hóa có mối quan hệ cực thân thiết.
Do đó, đối với ba người Phương Hoằng Hóa mà nói, hắn đều đối xử với bọn họ như bậc tiểu bối, mà đối với Phương Phi Dật cũng giống như vậy.
Rất nhanh, mọi người đi đến phía trước hai tòa núi cao.
Ở giữa hai tòa núi cao này có một tòa cung khuyết được dựng sừng sững, trên nóc của tòa cung khuyết có một một bức tượng điêu khắc.
Bức tượng điêu khắc cao đến mấy chục trượng, từ trên xuống dười đều ánh lên màu đỏ đậm, hơn nữa còn được chạm trổ vô cùng cẩn thận, trông giống như thật.
Tần Ninh nhìn vào bức tượng, thoáng chốc ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!