Nhìn thấy dáng vẻ e dè của hai người, Tần Ninh tuỳ ý nói: “Uống hay không uống thì tuỳ, không uống các ngươi cứ chậm rãi khôi phục, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt”.
Ba người đều bị gió lốc không gian càn quét, lúc này, trong cơ thể vẫn còn sót lại vết thương do gió lốc không gian gây ra, không ngừng tàn phá kinh mạch, máu thịt và hồn phách của ba người bọn họ.
Mỗi ngày khôi phục được một trăm bước, nhưng lại bị lưỡi dao không gian trong cơ thể phá huỷ mất chín mươi chín bước, tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp.
“Con tin người, sư tôn”.
Ôn Hiến Chi vừa nói xong đã trực tiếp nhét một viên đan dược vào trong miệng.
Tần Ninh cũng không để ý đến hai người nữa, chỉ nói: “Tự tìm một nơi mà khôi phục đi!”
Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.
Giờ phút này, Phong Vô Tình lấy ra một viên Tam Nguyên thánh đan, nuốt xuống bụng.
“Thế nào? Cảm thấy thế nào?”, Ôn Hiến Chi vội vàng nói.
Phong Vô Tình khó hiểu: “Bản thân ngươi cũng uống rồi, chính ngươi không tự cảm nhận được như thế nào sao?”
Ôn Hiến Chi lè lưỡi ra, viên đan dược vẫn đang còn trên đầu lưỡi.
“Ta không dám nuốt, lúc nãy là ta làm ra vẻ cho sư tôn xem mà thôi”.
“…”
Đáy lòng Phong Vô Tình mệt mỏi, hắn ta không nói hai lời, xoay người bước đi.
Ôn Hiến Chi mờ mịt: “Rốt cuộc là như thế nào, có được hay không? Cũng không nói một tiếng…”
Sau khi tự hỏi, Ôn Hiến Chi vội vàng đuổi theo Phong Vô Tình.
Không được.
Để xem Phong Vô Tình như thế nào đã, nếu không lỡ như mình nuốt xuống lại xuất hiện phiền phức lớn gì đó thì sao bây giờ?
Tần Ninh đi vào hoa viên của viện riêng biệt, trong hoa viên, chỉ có tiếng nước chảy dưới cầu cùng với tiếng kêu của một vài loại côn trùng, không gian vô cùng yên tĩnh.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, uống vào một viên Tam Nguyên thánh đan, một luồng sức mạnh tinh khiết chảy xuôi khắp cơ thể.
Lần thứ nhất hắn hỏi Giang Y Y về các dược liệu cần dùng, quả thật là những thứ đó hiếm thấy ở Hạ Tam Thiên.
Đừng nói là Giang Y Y chưa từng nhìn thấy, cho dù là một vài Thánh Đế cũng chưa chắc là đã biết đến.