Nhưng Tần Ninh vẫn không buông tha, khiến ông ta cảm thấy Tần Ninh không tôn trọng Giang gia.
Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt, không thèm để trong lòng.
Nếu không gặp Tiên Hàm ở đây thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Tần Ninh nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Việc cứu tiểu thư Y Y và tiểu thư Tiểu Tiểu thực ra cũng là tự cứu bản thân ta, ta cũng không thấy có gì cần Giang gia các ngươi cảm kích”.
“Nhưng huynh đệ của ta bị ngời khác chèn ép, ta không chịu được, đương nhiên phải ra tay dạy dỗ một phen”.
“Nếu Giang Tam gia cảm thấy tại hạ làm không đúng thì có thể nói rõ ra, tại hạ cũng chỉ ở nhờ chứ không ở lại đây lâu dài!”
Tiên Hàm nghe vậy thì kéo áo Tần Ninh, ho khan một cái.
Tần Ninh lập tức hiểu ý, nhìn Giang Tử An, đổi giọng nói: “Ta thu hồi lại lời vừa mới nói, nói không chừng ta có thể ở lại Giang gia thêm mấy ngày nữa”.
Nghe vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Tần Ninh này nói câu sau vả câu trước bôm bốp.
Hắn nghĩ hắn là ai vậy?
Muốn ở bao lâu cũng được?
Mà giờ khắc này, một đội người ở phía trước cũng chạy đến, nhìn nhóm tiểu bối Giang gia đang tụ tập đông đảo ở nơi đây.
“Còn tập trung ở đây làm cái gì?”
Người cầm đầu là một ông già tóc hoa râm.
Ông già mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, nhìn có vài phần không giận mà uy.
Lúc này, đệ tử Giang gia ở đây đều tái mặt, quỳ lạy trên mặt đất.
“Bái kiến lão tổ!”
“Bái kiến lão tổ!”
Cho dù là Giang Tử An, lúc này cũng phải quỳ rạp trên đất, thần thái kính cẩn nghe theo.
“Đứng dậy cả đi!”
Ông già đứng đầu xua tay, tùy ý nói: “Đừng chạy lung tung nữa, lần này là tuyển chọn Giang gia, tam đường chủ đích thân tới đây, các ngươi đừng làm Giang gia xấu hổ”.
Tất cả mọi người đều chưa dám đứng dậy.
Ông già lúc này nhìn về bốn người.
Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm.