“Tĩnh lão, Tử An đã xử phạt bọn họ, còn tước đoạt tư cách, cúi mặt vào tường hối lỗi trăm năm thì...”
“Sao?”
“Vâng vâng vâng, Tử An hiểu ạ”.
Giang Tử An lúc này vội vàng rời đi.
Giang Tĩnh nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Tần... Ninh, ngươi cứu Giang Tiểu Tiểu và Giang Y Y, Giang gia chúng ta sẽ không quên ơn, nhưng mong ngươi cũng phải tuân thủ quy củ Giang gia chúng ta nữa”.
“Cảm ơn Tĩnh lão đã chỉ điểm”.
Tần Ninh chắp tay.
Giang Tĩnh gật đầu, quay người rời đi.
Đám trưởng lão bên cạnh cũng dần dần rời đi.
Nhưng sau khi đi được một lúc, Giang Tĩnh đột nhiên lảo đảo, suýt thì té ngã.
“Tĩnh lão, ngài không sao chứ ạ?”
Một vị tộc lão vội vàng lên đỡ.
“Không sao, ta không sao...”
Giang Tĩnh phát khổ trong lòng.
Diễn kịch thế này mệt chết ông ta.
Bảo ông ta dùng tư thái của cường giả nói chuyện với Đại Đế như vậy thật sự là quá khó!
Đại Đế làm khó ông ta quá mà!
Mà lúc này, trước lầu các.
Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu hoàn toàn thở phào.
Có vẻ là không có việc gì thật.
Tần Ninh nhìn Giang Y Y, cười nói: “Y Y tiểu thư, hôm nay cô còn phải so tài nữa, đi thôi, ta sẽ ở trên khán đài quan sát”.
“Ừm!”
Nhóm Giang Y Y cũng rời đi.
Giang Ngạo Tuyết lúc này nhìn Tiên Hàm, nói: “Chàng ở đây chờ ta”.
“Yên tâm đi, có ca ta ở đây thì sẽ không có ai làm gì được ta đâu”, Tiên Hàm cười.
Lúc này, đám người Giang gia dần dần rời đi.
Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm và Phong Vô Tình tìm một chỗ lầu các, đi lên tầng hai, nhìn vào võ trường.
Đệ tử Giang gia đều có mặt.
Bên trong võ trường có chừng gần trăm đệ tử Giang gia, đều là cảnh giới Thánh Vương.
Từ đây có thể thấy Giang gia có nền tảng mạnh mẽ cỡ nào.
Từng là một trong sáu bá chủ, Giang gia đương nhiên có nền tảng mạnh mẽ, hơn nữa Võ Môn thống nhất thánh vực Đại Võ chứ cũng không hạn chế sự phát triển của lục đại gia tộc.
Ngược lại, Võ Môn tụ tập những võ giả ưu tú nhất trong thánh vực Đại Võ, lục đại gia tộc học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Mà bốn người Tần Ninh thì đi lên lầu các quan sát so tài...
Ở phía bắc võ trường có một vùng bằng phẳng trên eo của đỉnh núi cao, nơi đó lúc này bắt đầu xuất hiện từng bóng người.
Mà trong đó có ba người nhìn đặc biệt đáng chú ý.
Ngoại trừ Giang Tĩnh ra thì còn hai người đầu tóc hoa râm, khí tức bình tĩnh, nhưng tạo ra một cảm giác âm trầm như núi, sâu thẳm như biển.
Ngoài ba người đó thì còn một người phụ nữ khác.
Người này mặc váy dài màu xanh, dáng người thon thả ưu nhã, tóc dài xõa tung ở hai vai, tư thái thong dong thanh nhã khiến người ta thấy rất xinh đẹp.
Nhìn người phụ nữ này tầm ba, bốn mươi tuổi, nhưng làn da thì căng mịn như thiếu nữ, dung mạo càng vô cùng kinh diễm.
Như hoa lan trong cốc vắng, khiến người ta thấy yên tĩnh.