Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế

 Lần thứ nhất cô ấy nhìn thấy cầm phổ đã có thể xác định được nó xuất phát từ tay vị tiền bối năm đó đã dạy bảo mình cầm thuật, dẫn dắt mình đi đến con đường âm tu.  

 

Võ giả âm tu có chút đặc biệt.  

 

Ví dụ như đan sư, mỗi một vị đan sư đều có được thói quen đặc biệt lúc luyện chế đan dược.  

 

Đan dược tạo ra cũng sẽ để lại dấu vết tương ứng.  

 

Cầm phổ của Tần Ninh và phổ pháp của vị tiên sinh kia giống nhau như đúc.  

 

Cô ấy không có khả năng nhìn nhầm.  

 

"Hắn... Hắn ở nơi nào?"  

 

Hồng Phù Dung liền nói ngay.  

 

"Ở trước mắt ngươi".  

 

Tần Ninh lại thản nhiên nói.  

 

Nghe thấy lời này, trong đôi mắt đẹp của Hồng Phù Dung lập tức hiện ra mấy phần lạnh lùng, một luồng sát khí lao thẳng về phía hắn.  

 

"Cả đời này Phù Dung không thể nào quên được dung mạo, khí chất của tiên sinh, ngươi không phải hắn!"  

 

Cho dù là từ dáng vẻ hay khí chất, Tần Ninh đều hoàn toàn không giống vị tiên sinh năm đó.  

 

"Lấy Phù Dung cổ cầm của ngươi ra đây!"  

 

Hắn vừa nói xong, Hồng Phù Dung không hề do dự lấy ra một cây đàn cổ được chế tạo từ gỗ lim, dây đàn lại có vẻ vô cùng mộc mạc.  

 

Phù Dung cổ cầm! Bảo khí Chí Tôn của lâu chủ Phù Dung lâu, mấy năm gần đây, trong Linh Nguyên Châu đã có vô số võ giả chết dưới cây đàn này.  

 

Tần Ninh đi ra phía trước, khẽ mỉm cười nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn nhớ năm đó ta đã nói với ngươi...", "Ngày mà ngươi và ta gặp lại, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ duyên to lớn!"  

 

Hắn vừa dứt lời, Hồng Phù Dung lập tức biến sắc.  

 

Tần Ninh lại khẽ lướt mười ngón tay qua Phù Dung cổ cầm đang trôi lơ lửng, trong chớp mắt, hai tay hắn đã xẹt qua dây đàn, gảy sang hai bên.  

 

Tinh... Trong đàn cổ lập tức phát ra một tiếng vang.  

Mà trong tiếng đàn lượn lờ kia, chỉ thấy được từng dây đàn giống như sợi tơ nhảy ra từ bên trong đàn cổ, hóa thành từng mặt lưới dung hợp vào trong cơ thể của Hồng Phù Dung...  

“A ưm…”, trong miệng Hồng Phù Dung phát ra một chuỗi âm thanh có thể khiến cho tất cả đàn ông ngày đêm thương nhớ, sau đó, trên khuôn mặt tươi cười của cô ấy xuất hiện một rặng mây ửng hồng.  

Nhấn Mở Bình Luận