Nhìn từng bóng người bận rộn tới tới lui lui, hai người Tần Ninh và Hồng Phù Dung đi thẳng ra bên ngoài Vạn Độc tông.
Trong một tháng này, người nhà họ Khương dừng ở bên ngoài Vạn Độc tông, có Hắc Viêm Huyết Văn Mãng trông coi, bọn họ không vào được.
Khương Ung cũng nhịn tính tình, yên tĩnh chờ đợi.
"Khương Ung!"
Lúc này, Hồng Phù Dung đi ra trước, nâng giọng lanh lảnh nói: "Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh".
Trong đội ngũ võ giả nhà họ Khương, một đội người lập tức vội vã tới.
Khương Ung dẫn Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm và các con cháu nhà họ Khương nhao nhao xuất hiện.
"Tần công tử".
Khương Ung liếc mắt nhìn Tần Ninh, vội vàng cúi đầu.
Tần Ninh mặc một bộ trường sam màu trắng, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã, một tay gác sau lưng, một tay khoác trước người nhìn Khương Ung.
Không đợi Tần Ninh nói gì, Hồng Phù Dung đã lấy một cái ghế ra, đặt sau lưng hắn.
Năm đó lúc cô ấy đi theo tiên sinh, biết tiên sinh thích ngồi bàn bạc với người khác.
"Ngươi chính là Khương Ung?"
"Dạ dạ dạ..."
Khương Ung chắp tay khom người.
"Già đi rất nhiều..."
"Đã qua vài vạn năm rồi, quả là vậy", Khương Ung vội vàng đáp.
Nhìn lão thái gia cung kính với Tần Ninh này như vậy, trong khi đó Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế, bưng tư thái Hoàng đế, trong lòng đám con cháu nhà họ Khương đều cảm thấy tức giận, nhưng các trưởng bối đều ở đây, ai cũng không dám xen vào.
"Tần công tử".
Khương Ung phục tùng, cung kính nói: "Chuyện nhà họ Linh, nhà họ Khương chúng ta vẫn luôn biết, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham dự vào".
"Nếu lời này có nửa phần nói dối, Khương Ung ta thịt nát xương tan, chết không yên lành".
Khương Ung dứt lời, không khí ngắn ngủi yên tĩnh lại.
"Ta có hỏi ngươi sao?"
Tần Ninh lạnh nhạt hỏi lại.
Khương Ung nhất thời lạnh cả tim.
Nếu vị trước mắt này thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó chuyển thế, thì tính tình của hắn rốt cuộc thế nào, ông ta không mò ra nổi.