Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

⚠Note: Trước khi đọc chương này Đan muốn chú thích rằng các bạn hãy bình tĩnh để tránh bức xúc và khó chịu. Nam chính trong bộ truyện này có tuổi thơ rất bất hạnh nên đã bị ảnh hưởng đến tâm lý cũng như tính cách. Ngoài ra, xung quanh nam chính có rất nhiều cạm bẫy và các mối nguy hiểm. Vậy nên Đan mong các bạn có cái nhìn thoáng hơn đối với cách cư xử của nam chính. Câu chuyện còn dài, mọi thứ sẽ dần sáng tỏ và được giải thích cặn kẽ ở các chương tiếp theo. Thanks các bạn.1

————————————

Bạch Phong Lĩnh nói ra câu này khác nào đang xúc phạm cô, một sự hạ thấp đến khinh thường, Dược Khuê không nhịn được nữa, cô cất lời trong sự tức giận:

- Đồ khốn! Anh hỏi như vậy là có ý gì? Không phải với anh thì với ai?1

Anh trưng ra vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt sắc lạnh, trông hệt như một gã trai hư vô trách nhiệm.

- Sao tôi biết được?1

Cô càng hỏi anh thì chỉ càng nhận về sự bực bội. Bạch Phong Lĩnh thật sự rất quá đáng, hắn khiến con gái nhà người ta có thai rồi lại nói như thể không chút bận tâm.1

Cô thở ra một hơi đầy bực tức:

- Hèn hạ.

Trước thái độ thờ ơ, phũ phàng từ anh, cô vung tay định tát vào mặt tên cầm thú tồi tệ nhưng anh đã chụp được cổ tay cô mà giữ lại.

- Cô tên gì?

Anh bình thản hỏi lại, đến tận hôm nay anh vẫn chưa biết tên cô gái đã bị mình lấy mất lần đầu. Nói trắng là do Bạch Phong Lĩnh không để tâm và cũng chẳng muốn biết. Nhưng vì chuyện cô có thai nên anh mới hỏi tên cô.

Tên thối tha khiến cô tức muốn bốc khói, nếu không vì đứa nhỏ trong bụng thì cô chẳng đời nào tha thiết gặp lại anh chứ nói gì đến việc tìm anh nói chuyện.1

- Hạ Dược Khuê.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dù trong thân tâm có chút ngạc nhiên vì không nghĩ chỉ sau một lần mà "dính" quả ngọt. Tuy nhiên thái độ của anh vẫn rất vô cảm mà cất lời:

- Phá thai đi.1

Cô bàng hoàng nhìn anh, câu nói vô nhân tính như vậy mà Bạch Phong Lĩnh cũng có thể nói ra được, khốn nạn đến thế là cùng.

- Anh điên rồi sao? Nó là con của anh...

Không để cô nói hết, Bạch Phong Lĩnh gằn giọng:

- Nó là của nợ, nếu cô muốn sống yên thân thì phá thai đi.1

Tình cảnh còn tồi tệ hơn những gì cô nghĩ, chẳng những hắn không chịu trách nhiệm mà còn bảo cô bỏ đứa nhỏ, tên này không còn là người nữa.

Không đợi cô cất lời, anh nói tiếp:

- Có gan đến tận khách sạn Pansy để săn tin về Đông Chiếu Hoa mà lại không dám phá thai sao? Hửm?

Lời nói lạnh lùng thấu tim gan, chỉ có kẻ máu lạnh mới có thể buông ra được những câu từ vô cảm, nhẫn tâm như thế.

Cô không trả lời câu hỏi của anh vì cảm thấy nó thật tồi tệ, Dược Khuê giữ bình tĩnh, lấy hết dũng khí để đưa ra câu hỏi mà cũng chính là lời khẳng định cô đang muốn nghe anh xác nhận lại.

- Anh phũ bỏ trách nhiệm?

Trước câu hỏi của cô, Bạch Phong Lĩnh lạnh giọng:

- Vậy cô nói xem, tự chui vào phòng tôi, qua đường với nhau rồi tìm tôi bảo là có thai và muốn tôi chịu trách nhiệm. Chịu thế nào? Cưới cô sao?1

Cô không nhịn thêm được nữa, bất giác lệ đọng ở khóe mắt vì tủi nhục, một lần nữa Dược Khuê vung tay, tát mạnh vào mặt hắn.

- Đồ khốn nạn như anh không đáng làm người.

Ngay từ đầu là anh cưỡng đoạt cô, bây giờ lại nói như thể cô đồng ý lên giường với anh, lời đốn mạt như vậy mà Bạch Phong Lĩnh cũng không ngại bẩn miệng nói ra.

Mặt anh nghiêng hẳn một bên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phong thái lạnh lùng mà đưa tay bóp chặt lấy mặt cô, ánh mắt nhíu lại, hai đầu mày rậm chau sát vào nhau trông rất căng thẳng:

- Cần bao nhiêu?

Từ đầu đến cuối, Bạch Phong Lĩnh không quan tâm đến những lời chửi rủa của cô, anh chỉ biết chăm chăm giải quyết cái thai bằng cách tàn nhẫn.

- Bao nhiêu? Tôi không cần tiền của anh.

Đôi môi anh khẽ cong, nụ cười nhếch mép đầy đểu cáng rồi lấy trong túi ra tấm danh thiếp đặt vào tay cô.

- Muốn bao nhiêu thì cứ gửi số tài khoản cho tôi.

Cô bàng hoàng nhìn anh, Bạch Phong Lĩnh đưa tay chạm vào cằm cô:

- Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn lấy tiền và bỏ nó đi.

Cô tức giận vội hất mặt khỏi tay hắn, đúng lúc có người gọi Bạch Phong Lĩnh ra ngoài sự kiện đang tổ chức để bắt đầu lễ công bố. Anh lạnh lùng quay lưng bước đi, cô nắm chặt bàn tay, vò nát tờ danh thiếp rồi quẳng đi. Kẻ máu lạnh vô tình như hắn thật sự không có trái tim.

‐-----------------------------------------

Lại thêm lần nữa cô không được nhận việc, bên phía tòa soạn cố tình làm khó để cô không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ngồi ở quán coffee, cô tuyệt vọng đưa mắt nhìn ngắm dòng người qua lại tấp nập trên đường thông qua lớp cửa kính. Ba của đứa nhỏ không cần nó, tên khốn kia còn bảo cái thai này là của nợ. Những giọt nước mắt rơi trên má cô, Dược Khuê nghĩ đến tiền nợ của ba lẫn tiền thuê văn phòng của chị hai và vô số phí sinh hoạt khác, trong giây phút bế tắc, đầu óc cô lại dấy lên suy nghĩ tiêu cực: "Đứa nhỏ này đến không lúc...".

Câu nói "phá thai đi" của Bạch Phong Lĩnh cứ vang văng vẳng trong đầu cô, vẻ mặt vô tâm của anh, chỉ biết tận hưởng lúc sung sướng chứ không hề có trách nhiệm với hậu quả. Đàn ông thành đạt lại tệ hại đến vậy sao? Nghĩ đến chuyện này cô chỉ muốn một dao đâm chết hắn, một kẻ tồi.

Trở về nhà, cô nhìn thấy chị hai đang rầu rĩ ngồi trên sofa, linh cảm thấy điều gì đó không ổn, cô cất lời:

- Chị ăn gì chưa? Em thấy chị có vẻ suy tư, có chuyện gì sao?

Chuyện giận nhau giữa hai chị em cứ như chưa từng tồn tại, việc làm lành như thế mà diễn ra nhẹ nhàng, tự nhiên, vốn dĩ tình thân là vậy, không cần cầu kỳ, vẽ vời vẫn có thể xích lại gần nhau.

- Chị vừa nhận được điện thoại của phía chủ nợ. Bọn họ nói bốn tháng nữa sẽ chuyển ra nước ngoài định cư. Số nợ chị em mình gồng gánh trả suốt bốn năm qua phải được thanh toán đủ cả gốc lẫn lời trong hai tháng tới.

Vừa nghe xong, cô có cảm giác như thiên thạch đâm vào nhà khiến trời đất rung chuyển, nhưng thực chất là đầu óc cô đang bị cuồng quay bởi một chữ "Tiền".

- Sao lại như vậy? Họ đi nước ngoài thì chúng ta vẫn có thể chuyển khoản hằng tháng cho họ mà, tự nhiên lại đòi trả dứt nợ trong hai tháng nữa.

Dược Khuê bước đến ngồi cạnh chị hai, cô ấy thở dài:

- Chị cũng có nói như vậy nhưng bọn họ không chịu. Còn bảo là không gặp trực tiếp chúng ta thu tiền sẽ không yên tâm. Hơn nữa họ nói rằng để chúng ta day dưa nợ nhiều năm như vậy là ân huệ lắm rồi, bây giờ phải trả đủ trong hai tháng, nếu không họ sẽ làm lớn chuyện.

Trước đây khi ba của hai chị em mượn nợ, ông ấy chỉ ký giấy nợ trong hai năm. Tuy nhiên sau khi ba cô mất, hai chị em đã nài nỉ, cầu xin phía chủ nợ thương tình mà gia hạn thêm, đến nay đã kéo dài thêm hai năm nữa nhưng nợ vẫn chưa được trả dứt điểm.
Nhấn Mở Bình Luận