- ------------------------------------
Gương mặt nam thần lại mang thần sắc lạnh lùng, trông anh cuốn hút hơn bội phần. Cô ta nghĩ chinh phục được người đàn ông băng giá này thì có khác gì khai thác được một kho báu lớn. Dù thái độ của anh chẳng mấy hòa nhã, nhưng vị tiểu thư kia vẫn không có ý định từ bỏ.
- Tôi là Liễu Khắc Nhi, tiểu thư của Liễu gia. Ba của tôi là CEO của chuỗi nhà hàng Gold Star. Rất hân hạnh được gặp Bạch tổng đây.
Liễu Khắc Nhi đưa tay về phía anh, tỏ ý muốn bắt tay chào hỏi. Người khác thì không biết thế nào, nhưng với Bạch Phong Lĩnh nhạt nhẽo, vô cảm lại không nể nang ai, càng chẳng nhìn sắc mặt của người đối diện để cư xử thì anh chẳng chút đắn đo mà phớt lờ bàn tay ngọc ngà đang trông chờ được anh "nắm lấy".
- Xin lỗi, bây giờ tôi có việc, không thể nói chuyện cô được.
Anh vừa quay lưng, đảo mắt một vòng tìm cô. Hồ nước sâu thắm lập tức nảy lửa, đôi mày rậm nhíu sát vào nhau khi nhìn thấy cô đang nói chuyện cùng một người đàn ông, trông kỹ lại, người kia chẳng phải là Lý Nam Vận hay sao?
Chẳng trách định mệnh hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hết lần này đến lần khác vợ anh đều gặp Nam Vận. Bỏ mặc ánh nhìn say mê của Liễu Khắc Nhi và mong muốn được làm quen từ cô ta, anh bước một mạch đến cạnh cô. Lần này nhất định không có "anh trai, em gái" gì nữa, Phong Lĩnh phải khẳng định chủ quyền.
Trong khi cô và cậu bạn thời đại học vẫn đang trò chuyện, một dáng vẻ ghen bốc khói đang dần đi tới.
- Người yêu của cậu hiện đang làm gì?
Cô thoáng im lặng, không phải vì Dược Khuê muốn giấu giếm danh tính của người mình yêu. Nhưng vì thân phận chênh lệch của cả hai luôn là điều khiến cô trăn trở. Cô hạnh phúc vì có bạn trai giỏi giang lại phong độ, nhưng cũng vì vậy mà tự thấy bản thấp kém, nhỏ bé. Nói với mọi người anh là người yêu của cô, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô trèo cao mà không biết thân biết phận.
- Anh ấy là...là...
Giọng nói thân thuộc có chút nghiêm nghị vang bên tai cô, anh đứng ngay cạnh Dược Khuê từ lúc nào cô cũng chẳng hay biết.
- Chào cậu.
Lúc này Nam Vận chợt cảm nhận được điều gì đó, anh ấy cất lời:
- Chào anh, anh là...
Phong Lĩnh không chần chừ dù một giây:
- Tôi là chồng sắp cưới của Dược Khuê.
Cô chỉ bảo là người yêu nhưng qua miệng anh liền thành chồng sắp cưới, lúc nào cũng phóng đại lên một bậc, thật là...cái đồ vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu này.
Hình ảnh và thông tin về Phong Lĩnh trên báo chí thật sự rất hiếm, vậy nên Nam Vận không nhận ra anh là Bạch tổng cũng không phải chuyện lạ.
Anh ấy vẫn chưa hết sốc khi đột ngột nhận được tin người con gái mình thích trở thành vợ sắp cưới của người ta.
Tuy buồn lòng nhưng Nam Vận vẫn lịch thiệp đưa bàn tay về phía anh:
- Hân hạnh được gặp anh, tôi là Lý Nam Vận, giám đốc của tòa soạn Gia Thiện.
Anh cũng ôn nhu bắt tay với anh ấy, lời lẽ từ tốn:
- Tôi là Bạch Phong Lĩnh, chủ tịch tập đoàn Enda. Rất vui khi được gặp cậu.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì dù trời có sập Nam Vận cũng không thể tin người yêu của cô chính là ông trùm đá quý Bạch Phong Lĩnh. Nghe danh anh đã lâu, đến hôm nay anh ấy mới được biết mặt.
Những người làm ăn lớn ai cũng từng nghe qua tiếng tăm của anh. Một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh. Nam Vận thật không hình dung được vì sao cô và anh có thể quen biết và yêu nhau. Thật chẳng tin nổi chuyện này là thật.
- Thì ra anh là Bạch tổng. Tôi đã nghe danh của anh từ rất lâu. Đến hôm nay mới được diện kiến. Thật là vinh hạnh cho tôi.
Phong Lĩnh khiêm tốn đáp:
- Lý tổng đây đã quá lời. Nghe nói cậu là bạn học của vợ tôi.1
Cô bất lực nhìn anh, bây giờ còn ở trước mặt Nam Vận mà thẳng gọi cô là vợ, thật là vô sỉ hết sức.
Tuy miệng anh ấy cười nhưng lòng lại ngập tràn nước mắt.
- Phải, tôi và Dược Khuê là bạn thời đại học. Tôi cũng hơi bất ngờ khi biết cô ấy đã có chồng sắp cưới.
Nam Vận nhìn sang cô:
- Chúc hai người hạnh phúc. Khi nào cậu tổ chức hôn lễ thì đừng quên gửi thiệp cho người bạn này đấy.
Cô nở nụ cười:
- Tôi nhất định sẽ dành một thiệp cho cậu.
Nói thêm vài lời thì anh ấy xin phép rời đi để nói chuyện với những người quen khác.
Phong Lĩnh nhẹ nhõm hẳn trong lòng, bây giờ anh có thể nói cho cả thế giới biết cô là vợ của anh, ngăn chặn hoàn toàn những vệ tinh xung quanh Dược Khuê.
Nhưng xem ra hiện tại có một bóng hồng đang vây lấy anh. Liễu Khắc Nhi đã bảo Liễu tổng (ba của cô ta) đến nâng ly cùng anh, chủ yếu là cô ta muốn lấy ba mình ra để làm cái cớ tiếp cận Phong Lĩnh.
- Chào Bạch tổng, xin giới thiệu với cậu đây là Khắc Nhi, con gái cưng của tôi.
Anh và Liễu tổng đã quen biết nhau từ trước, có thể nói đôi bên chẳng hề xa lạ. Hôm nay ái nữ của ông ấy vô tình trúng tiếng sét ái tình của anh. Mặc kệ Dược Khuê đang đứng anh, cô ta xem cô như vô hình mà cất lời tán tỉnh.
- Bạch tổng à, tôi mời anh một ly.
Trà xanh đáng ghét dám ve vãn chồng cô, dù cô ta thân phận cao quý, nhưng hành xử không đúng mực thì Dược Khuê chẳng thể làm ngơ được. Rõ ràng cô đang đứng sát cạnh anh, còn khoát tay Phong Lĩnh đầy thắm thiết mà vị tiểu thư kia lại vờ như không thấy.
Anh chưa kịp buông lời phũ phàng thì cô đã tiếng lên một bước rồi cầm lấy ly rượu:
- Tiểu thư à, chồng của tôi còn phải lái xe, hay để tôi thay anh ấy uống với cô một ly.1
Cô ta nhíu mày, tâm trạng có chút hoang mang:
- Chồng sao?
Dược Khuê nở nụ cười cảnh cáo rồi đưa tay chạm vào ly rượu. Hai cô gái nắm chặt lấy ly rượu vô tội, chẳng ai chịu nhường ai, dù không lời qua tiếng lại nhưng ánh mắt đấu đá nảy lửa đang gửi gắm thông điệp cho đối phương.
Nhìn cô dáng vẻ "ghen" của cô, anh chẳng nhịn được mà cười thầm trong lòng. Phong Lĩnh biết cô chỉ nói để dằn mặt cô ta, vì cô đang mang thai nên sẽ không uống rượu.
Chợt tiếng động lớn như tiếng nổ vang lên khiến ai nấy đều giật mình. Cửa kính vỡ tan tành bởi một vật thể xẹt qua, mang theo làn hơi nguy hiểm rợn người. Vật bị phá hủy tiếp theo là ly rượu mà cô và Liễu Khắc Nhi đang giành nhau trên tay, ly thủy tinh đột ngột vỡ tan tành, cả hai hốt hoảng, mặt mày tái xanh, cô ta hét lên những tiếng kinh hoàng.
Vô số mảnh vụn sắc bén cắt vào hai bàn tay, máu đỏ rỉ ra. Tiếng la hét thất thanh, bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt của bữa tiệc phút chốc trở nên hỗn loạn.