Căn phòng tối khiến Giai Ý không thể xác định được thời gian.
Hai tay cô bị trói ở phía sau, ở cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, bọn người này trói quá chặt.
Cố gắng để đứng lên nhưng hai chân cô cũng bị trói nốt, bây giờ cô không thể phản kháng hay tự tìm đường trốn thoát.
Đang loay hoay thì cánh cửa trước mặt mở toang ra, một người đàn ông khá lớn tuổi bước vào.
Trong căn phòng thiếu sáng thế nên hình ảnh người ấy hiện lên rất mờ ảo. Chỉ có giọng nói là rõ ràng.
“Chào cháu dâu!”
“Ông...Ông là ai?”
Giai Ý nhăn mặt đáp lại, người này cô chưa từng gặp, cũng chưa từng thấy mọi người đề cập đến.
“Ồ ta quên mất, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà nhỉ? Xin lỗi vì lần đầu gặp mặt của chúng ta lại ở trong hoàn cảnh không mấy hay ho!”
“Đừng nhiều lời! Ông muốn gì ở tôi!”
Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, ấn vào công tác. Một bóng đèn được thắp sáng.
Hình ảnh của Phong Danh cũng hiện rõ lên mồn một.
Ông ta lôi chiếc ghế ở gần đó đến trước mặt cô rồi ngồi xuống. Bàn tay không yên phận nâng khuân mặt của Giai Ý lên.
“Ta muốn gì à? Ta muốn cái mạng của Phong Vũ!”
“Ông rốt cuộc là ai? Có mối quan hệ như thế nào với Phong Vũ?”
Ông ta nghe câu hỏi ngây ngô này thì cười lớn.
“Cô bé không biết ta sao? Ha! Thằng nhóc Phong Vũ này có vẻ không yêu cô nhiều như tôi nghĩ nhỉ?”
“Ông có ý gì?”
Phong Danh không trả lời, chỉ cười khẩy. Hành động này càng khiến Giai Ý trở nên khó chịu bởi sự úp mở của ông ta.
Cùng lúc đó đàn em của ông ta cũng từ bên ngoài đi vào.
“Ông chủ! Người đã đến và đang ở nhà kho phía trước.”
“Tốt!”
Ông ta đứng lên và đi ra ngoài. Bước đến cửa Phong Danh quay người lại, dõng dạc nói.
“Cậu nhớ kêu người đến chăm sóc vị tiểu thư này, nhớ... nhẹ nhàng thôi đấy!”
Giọng nói của ông ta mang đầy ẩn ý, nét mặt cũng trở nên tà ác.
Phong Vũ bây giờ vừa mới nhận được tập dự án khu phố X từ Tạ Thiên.
“Lão đại, người của chúng ta đã âm thầm phục kích, anh nhớ cẩn thận!”
“Ừm! Cậu cử một nhóm người giỏi thăm dò đi tìm nơi hắn ta nhốt Giai Ý. Ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của cô ấy. “
Tạ Thiên nhận mệnh lệnh rồi nhanh chóng hành động.
Phong Vũ đơn phương độc mã tiến về phía trước. Đến trước cửa nhà kho thì có một tin nhắn gửi đến điện thoại của anh.
“Đi vào trong rồi đặt tài liệu xuống một cái bàn ở gần đó, đi đến gần cuối nhà kho ngươi sẽ gặp bé con của ngươi!”
Anh tiến lên một cách cẩn trọng, khẽ mở cánh cửa cũ kỹ ra. Cả căn nhà tối om, chỉ có một bóng đèn ở cái bàn gần đó.
Phong Vũ tiến đến chiếc bàn, từ từ đặt tập tài liệu xuống.
Anh bỗng có dự cảm không lành. Trong này yên tĩnh đến lạ thường nhưng trong không khí lại có những hơi thở lẫn lộn.
Tay anh để trong túi áo, nắm chặt khẩu súng trong đấy, tiến về cuối nhà kho nơi người giấu mặt nói có con tin ở đó.
Càng đi đến gần anh càng cảm thấy điều bất ổn.
*Đùng*
Phong Vũ rút khẩu súng bắn về phía sau lưng, ngay lập tức từ khắp mọi phía tiếng súng nổ ra giòn dã.
Phong Vũ nhanh chóng núp sau một cái thùng rỗng, vừa bắn trả vừa quan sát tình hình.
Anh nghe thấy từ phía bên ngoài có tiếng bước chân rất nhiều thì nhận ra bản thân đã bị phục kích sẵn.
Phong Vũ nhanh như cắt hạ được một nửa số người ở trong nhà kho, nhưng số còn lại vẫn rất đông, súng của anh lại sắp hết đạn.
Anh vừa di chuyển vừa liên lạc với Tạ Thiên.
“Tạ Thiên! Cho người đến nhà kho ứng cứu, tôi không trụ được lâu.”
“Vâng!”
*Đùng!*
Cầm cự thêm khoảng một phút thì người của Tạ Thiên đã kịp đến. Liệu về số lượng thì khi này bên Phong Vũ đã nhỉnh hơn. Hai bên giao chiến rất ác liệt.
Ở một khu nhà cách đó một khoảng, Giai Ý đang phải đối diện với một đám người đàn ông hung dữ.
Sau khi người đàn ông nguy hiểm kia rời đi thì ngay sau đó những người này cũng tiến vào.
Họ đùa bỡn với Giai Ý, nói những lời thô thiển, sỉ nhục cô.
“Này mấy anh em, hôm nay ông chủ thật sự rất hào phóng đó nha! Cho chúng ta một cô em xinh tươi thế này! Chà, phải tận hưởng chứ nhỉ?”
Giai Ý nghe thấy bọn chúng nói chuyện với nhau thì sởn gai ốc. Đôi chân vô thức đẩy người lùi về phía sau.
Nhưng càng lùi thì bọn chúng càng tiến đến, lùi một hồi thì Giai Ý đụng phải bức tường lạnh ngắt. Cô đã hết đường lui rồi.
“Mấy... Mấy người tránh ra! Đừng lại gần tôi!”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Giai Ý đám người kia như được tiếp thêm dục vọng, chúng nhìn nhau rồi cười đắc thắng.
Không nói không rằng, một tên trong số đó lao đến xé nát bộ váy trên người cô, để lộ ra làn da mịn màng được chăm sóc cẩn thận.
Tay và chân của cô đều bị bọn chúng khóa cứng, không thể động đậy.
Bọn chúng đua nhau vồ đến Giai Ý, cô cố gắng vung tay vung chân mạnh nhất có thể nhưng những chiếc dây thừng trói cô rất chặt, khiến sự phản kháng ấy chẳng khác nào mua vui cho những tên kia.
“Cô em rất là đẹp đó, không biết tý nữa khuân mặt kiều diễm này sẽ trông quyến rũ như thế nào nhỉ?”
Đám người với dục vọng đang dâng cao không khác gì những con thú.
Trên người Giai Ý bây giờ chỉ còn bộ đồ lót mỏng manh. Những bàn tay không sạch sẽ kia không ngừng vuốt ve thân thể cô.
Từng tấc da trên người cô đều bị bọn chúng chạm qua.
Khoảnh khắc bọn chúng định xé bộ đồ lót của Giai Ý thì cô dường như không còn muốn sống nữa, cô cảm thấy thật sự bị nhục mạ nặng nề.
Cho dù bản thân có thoát ra được đi chăng nữa thì cô cũng sẽ khó lòng chấp nhận được bản thân này của mình.
Cô dường như từ bỏ, trong thâm tâm cô bây giờ chỉ nhớ đến Phong Vũ, cô không ngừng xin lỗi anh.
“Phong Vũ, em xin lỗi anh! Nếu có thể...Hãy đến cứu em! Làm ơn!”
*Rầm*
Đùng... Đoàng*
Cánh cửa mở toang ra, tiếp đó là những phát súng vang lên.
Những tên đàn ông đang ở trên người Giai Ý cũng ngã lăn ra bên cạnh.
Một bóng đen quen thuộc chạy vụt đến bên Giai Ý, ôm chặt cô vào lòng. Giọng nói của người này khẽ run run.
“Giai...Giai Ý... Là anh...Anh Phong Vũ đây...Anh đến cứu em!”
Giai Ý lúc này thật sự cảm thấy như vừa được cứu khỏi địa ngục. Cô nhào tới anh, ôm anh chặt đến nỗi như thể anh sẽ biến mất, nức nở.
“Phong... Phong Vũ! Em...Em....Hức!”
“Không sao! Không sao! Chúng ta về nhà! Anh đưa em về nhà!”
Phong Vũ lấy áo khoác mặc cho cô, ôm lấy cô vào lòng. Giai Ý vô tình nhìn qua bên cạnh, thấy xác người trợn mắt ở bên cạnh cùng mùi máu tanh khiến Giai Ý nôn khan.
Anh nhanh chóng bịt mắt cô lại, đặt lên tay cô chiếc khăn có mùi hương của anh. Giai Ý cầm chặt lấy chiếc khăn ấy đưa lên mũi, cố gắng cảm nhận mùi hương quen thuộc.
Anh ôm cô nhanh chóng rời khỏi đây. Cơ thể Giai Ý không ngừng run rẩy.
Tạ Thiên ở lại cho người dọn bãi chiến trường, sau đó cũng nhanh chóng trở về.
Cũng may là đến cứu người kịp thời, nếu không anh cũng không chắc là hôm nay nơi đây có trở thành một chiến trường thực sự không.
Còn về tên chủ mưu thì lại không thấy mặt đâu, bản dự án ở trên bàn trong nhà kho thì cũng biến mất.
Có thể trong lúc giao tranh tên đó đã lẻn vào lấy rồi chuồn đi.
Bởi vì còn phải cứu Giai Ý chứ nếu không Phong Vũ đã cho người lục tung nơi này.
Nhưng người lần này đã sai lầm khi động đến Giai Ý, kết cục chắc chắn là một con đường u tối.