Đến khi Phong Vũ tiến đến bàn ăn dùng bữa mà Giai Ý vẫn đang lơ lửng trong đống suy nghĩ lan man, hỗn tạp.
“Tiểu Ý! Tiểu Ý! Em có làm sao không? Tiểu Ý!”
Phong Vũ gọi cô liên tục nhưng đối phương không thèm quan tâm, cuối cùng anh phải gõ vào trán Giai Ý một cái cô với hoàn hồn lại.
“A đau, anh đánh em!”
“Không đánh em thì sao em chịu trả lời anh”
Giai Ý cúi mặt vẻ biết lỗi, tại cô suy nghĩ tập trung quá.
“Em đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy, không nghe thấy anh gọi luôn”
“Em không biết, tự nhiên lơ đãng vậy á!”
“Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ không được thì thôi. Em ăn cho nhiều vào”
Giai Ý cố gắng gạt hết những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu kia đi, Phong Vũ nói không sai.
Nếu không nghĩ ra được gì thì tạm thời bỏ qua vậy, khi nào nghĩ ra tự khắc sẽ ra.
Thế là chỉ sau vài câu nói chuyện với Phong Vũ, cô đã có thể vui vẻ ăn uống như mọi ngày.
Phong Vũ thấy cục cưng của mình vui vẻ thì cũng chẳng lo lắng gì nhiều, Giai Ý vẫn thường treo tâm hồn trên mây mà.
Buổi tối, khi đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành bên Phong Vũ, Giai Ý chợt mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ Giai Ý đang bị trói trên một chiếc ghế, trước mặt cô là một màn hình vô cùng lớn, trong đó hiện lên hình ảnh của một số người, nhưng rất mờ ảo.
Giai Ý cố gắng nheo mắt để nhìn rõ những thứ đang hiện trên màn hình.
Và rồi Giai Ý cũng đã nhìn được một cách rõ ràng những gì ngay trước mắt mình. Hình ảnh cái ngày cô bị bắt cóc và giam cầm tại một căn nhà tăm tối.
Nó như một thước phim được ghi lại, chúng đang chiếu lại chi tiết ngày hôm ấy.
Giai Ý muốn vùng vẫy nhưng lại không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những gì đang xảy ra, thêm một lần nữa.
Từ việc cô bị những tên man rợ xâm phạm đến cả cảnh...
*Đoàng... Đùng*
Có người chết ngay trước mắt Giai Ý.
Cô giật mình tỉnh dậy, người cũng ướt đẫm mồ hôi.
Giai Ý đã nhớ ra mùi hương vừa lạ vừa quen mà cô ngửi thấy trên người Phong Vũ là gì rồi.
“Mùi... Thuốc... Súng”
Thảo nào khi ngửi thấy chúng trong lòng Giai Ý không khỏi bồn chồn lo lắng. Thì ra là nó đến từ những ký ức cô muốn quên đi nhất.
Phong Vũ bị Giai Ý làm cho giật mình tỉnh giấc theo, bật đèn ngủ lên, nhìn thấy cô người ướt đẫm mồ hôi thì lo lắng.
“Tiểu Ý, có chuyện gì vậy, em mơ thấy ác mộng à?”
Giai Ý không nói không rằng ôm chầm lấy Phong Vũ, hốc mắt cũng ươn ướt, những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống.
Phong Vũ thì chỉ nghỉ rằng cô đang sợ vì gặp ác mộng nên cũng ôm lấy cô, dỗ dành vỗ về.
“Không sao, không sao! Có anh đây rồi! Bảo bối ngoan không sợ!”
Giai Ý như đứa trẻ òa khóc.
Cô biết nếu trên người anh có mùi thuốc súng thì chắc chắn anh đã sử dụng chúng.
Giai Ý xâu chuỗi lại tất cả mọi việc, Phong Vũ đột ngột rời đi, lúc quay trở lại cũng nói rằng có trục trặc, anh còn đổi xe, Tạ Thiên cũng đi theo.
Như vậy có nghĩa là anh đã gặp nguy hiểm, anh đã phải đối mặt với nguy hiểm mà cô lại không hề biết.
Giai Ý rất sợ một ngày nào đó cô chỉ có thể thấy anh với trên người phủ một màu đỏ tươi.
Cô sợ một ngày anh không lời từ biệt mà rời xa cô, cô rất sợ, rất sợ.
“Vũ! Hứa với em, đừng để bản thân... gặp nguy hiểm... được không?”
Phong Vũ cứng người trước câu nói của Giai Ý.
“Không phải anh vẫn ở đây với em sao, đừng nghĩ lung tung”
Giai Ý vùng người ra khỏi lồng ngực Phong Vũ, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em không nghĩ lung tung! Hôm nay, trên người anh có... có mùi thuốc súng. Hôm nay anh đã gặp nguy hiểm”
Nhìn người con gái mình yêu khóc trước mặt mình, Phong Vũ không thể nào kìm lòng. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp, sau đó ôm cô vào lòng thủ thỉ.
“Anh xin lỗi, lại để em phải lo lắng rồi. Anh sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mà. Cũng sẽ bảo vệ em thật tốt. Tin anh được không?”
“Hức... Em không muốn anh gặp nguy hiểm, cũng không muốn anh vì em mà gặp nguy hiểm... Hức”
Giai Ý ôm anh khóc nấc lên, Phong Vũ bây giờ cũng không biết phải làm thế nào, anh chỉ có thể hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Một hồi lâu sau thì cô gái nhỏ bé trong lòng Phong Vũ cũng ngưng khóc. Cơ thể cũng thả lỏng ra, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Giai Ý ngủ nhưng bàn tay vẫn không buông khỏi anh, có lẽ từ sâu trong tiềm thức của cô đã không cho phép anh được rời xa mình.
Phong Vũ nằm xuống, đặt đầu Giai Ý nên cánh tay mình, ôm trọn bảo bối vào lòng, Giai Ý cũng cuốn chặt lấy anh.
“Tiểu Ý, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Ngủ ngon!”
Vì quá mệt nên ngày hôm sau Giai Ý dậy khá muộn.
Tỉnh dậy, đưa tay ra bên cạnh thì thấy trống rỗng. Giai Ý vô thức nhảy xuống giường chạy vội xuống nhà.
Bác quản gia thấy cô vội vã chạy xuống tầng thì liền đi theo.
“Giai Ý, Giai Ý, cháu đi đâu mà vội vậy, còn không mang theo dép và áo khoác nữa”
Giai Ý bỏ ngoài tai những lời nói của bác quản gia, đi khắp nơi tìm kiếm bóng hình quen thuộc kia.
“Bác Phương, Vũ, Phong Vũ, anh ấy... anh ấy đâu rồi ạ?”
“Bác cũng không biết, khi nãy...”
“Tiểu Ý, sao lại xuống đây với bộ dạng này? Lại đây nào”
Giai Ý thấy được người mình cần tìm thì nhẹ nhõm, ngoan ngoãn để Phong Vũ bế mình lên.
Anh giúp cô vệ sinh cá nhân, rồi cùng ăn bữa sáng có hơi muộn.
“Khi nãy lúc tỉnh dậy em không thấy anh, em tưởng rằng anh lại...”
Giai Ý chủ động nói ra nỗi lo lắng của mình, Phong Vũ đương nhiên hiểu cho Giai Ý, anh mỉm cười trấn an.
“Anh đã hứa rồi mà, nhất định sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu. Nhưng cũng hứa với anh là cho dù gấp thế nào cũng phải để ý đến bản thân, không được như sáng nay”
“Em biết rồi”
Thấy tình trạng của Giai Ý hiện tại anh không nỡ rời xa một tý nào, nhưng hôm nay trên tập đoàn lại có một cuộc họp quan trọng.
“Giai Ý, anh chuẩn bị lên công ty, em thay đồ chuẩn bị đi cùng anh đi”
Cô nghe lời đi thay đồ chuẩn bị, tạm thời cô đang là một con mèo dính người.
Đến văn phòng, Phong Vũ lấy tài liệu bắt đầu đi đến phòng họp, lần này anh cũng đưa theo Giai Ý đi với mình.
Những người tham gia cuộc họp cũng chẳng còn xa lạ gì nên sự xuất hiện của Giai Ý không hề ảnh hưởng gì đến họ.
Mặc dù Giai Ý còn lo sợ nhưng đang ở tập đoàn nên cũng thả lỏng bản thân.
Giai Ý tham gia cuộc họp cũng không ngồi chơi, cuộc họp này cũng có liên quan một ít với bên Pháp.
Cô ngồi bên cạnh anh soạn thảo văn bản bằng Tiếng Pháp để gửi qua bên trụ sở, nhờ công việc mà Giai Ý đã đặt hết tâm tư vào nó, gần như quên đi những nỗi sợ hãi, lo lắng.
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, những người tham gia cuộc họp hôm nay vô cùng phấn khích.
Lần đầu tiên Chủ tịch của bọn họ lại có thể hiền lành dễ tính như hôm nay, tất cả những báo cáo đều được thông qua một cách dễ dàng, không hề bị bắt bẻ lung tung.
“Cậu có thấy không? Hôm nay chủ tịch của chúng ta rất giống ông chủ trong mơ của mọi người”
“Phải đó, lúc nãy báo cáo do sợ quá tôi lỡ đọc vấp, may mà không bị trách mắng”
“Đúng thật là hên”
Bọn họ rời phòng họp liền bàn tán sôi nổi, Tạ Thiên vô tình nghe thấy thì cười trộm. Không phải đều nhờ vào Tiểu Ý sao.
“Các cậu còn bàn tán nữa coi chừng mất việc đấy”
“Vâng thưa Trợ lý Tạ.”
“Chúng ta mau đi thôi”
Tạ Thiên tốt bụng nhắc nhở bọn họ, nếu để Phong Vũ mà nghe thấy thì có lẽ chẳng bao giờ thấy được vẻ hiền từ của anh ấy nữa.