“Time, thành công bao nhiệ phần trăm?.”
“93,7. Anh chắc chần sẽ thành công.”
“Thực hiện ở đâu?”
“Chúng ta phải về Mỹ, người hiến đang được chăm sóc ở trụ sở bên đó, tình hình rất khả quan, phải nhanh chóng mới được.”
“Vậy bây giờ em quay laii đón anh ấy!”
“Cứ chậm đã, chúng ta cần bàn lại một số việc, chuyện giao dịch lô hàng đó cần hoãn lại, hoặc bảo bọn họ đến đây nhận hàng. Chúng ta đều phải theo dõi cuộc phẫu thuật của cậu ấy.”
Sau hai tiếng bàn luận Hạ Nhiên nôn nóng muốn đón anh đi ngay. Will lên tiếng đề nghị.
“Cùng đi đi.”
“Được”
Buổi chiều gió nhẹ thổi khiến không khí se lạnh, anh gõi mãi không thấy cô đâu liền đi đến nhà hàng của Jop.
“Hồi trưa tôi thấy cô ấy rời đi rất vội vã, có rất nhiều người. Cô ấy nhờ tôi chuyển lời giúp để anh không phải lo lắng.”
“Chắc là bên trụ sở có chuyện gấp.”
Đằng xa nghe tiếng xe nườm nượp kéo tới, phỏng chừng gần hai mươi chiếc. Hạ Nhiên nhảu xuống xe tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông.
“ Cục cưngggg….cưng ơiiiii”
Cô như đứa trẻ lao đến bên anh, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh mà ôm mặt anh hôn một cái thật sâu. Anh bị hôn cũng lú lẫn cũng ôm eo cô hôn đáp trả. Đến khi ba người kia cất tiếng ho khan họ mới buông nhau ra.
“E hèm…hai người tự nhiên quá nhỉ?”
Time chạy đến ôm chặt lấy anh vui mừng.
“Tìm được giác mạc phù hợp cho cậu rồi, cậu sắp sáng mắt rồi!”
Sáng hôm sau mọi người đã có mặt tại trụ sở ở Mỹ, Time đưa anh đi kiểm tra tổng quát lại lần nữa. Hạ Nhiên bận rộn với công việc bỏ dở mấy ngày nay. Tài liệu K8 và Will gửi qua mail thêm cả hồ sơ đầy nghẹt máy tính, chất đầy trên bàn rớt lên rớt xuống.
Buổi trưa cô gọi người mang đến hai phần cơm đem vào phòng Doãn Bách Thần đang nghỉ ngơi. Anh ngủ không sâu giấc, bên tai nghe tiếng cạch cạch mở cửa, âm thanh bước chân nhỏ nhẹ anh liền nhận ra là ai.
“Hạ Nhiên?”
“Sao anh biết?”
“Anh quen với tiếng bước chân của em. Sao vậy?”
“Ăn trưa thôi, qua bữa mất rồi. Nào, ngồi dậy em đút anh ăn.”
Nói xong liền đặt thức ăn lên bàn leo lên giường đỡ anh dậy, bản thân ngồi đối diện hai chân vòng qua thắt lưng anh.
“Nào, em đút anh ăn. Ăn nhiều vào dưỡng sức còn làm phẫu thuật nữa.”
Hai người một người khoanh tay há miệng chờ được đút ăn, một người vừa ăn vừa đút. Cảnh tượng có chút trẻ con đáng yêu vô cùng.
Đến chiều anh đã thay đồ bệnh nhân chuẩn bị cho phẫu thuật, trước khi vào phòng mổ cô hôn lên trán anh dịu dàng thủ thỉ.
“Thần, chúc bình an, em sẽ ở ngoài đợi.”
Cô cười ngọt ngào nhưng khi quay sang nhìn Time lại thay đổi vẻ mặt 180 độ, ánh mắt như cảnh cáo Time.
“Liệu hồn mà làm đàng hoàng cho tôi!”
Tay phải còn nắm thành nấm đấm dí sát vào mặt Time, bộ mặt 100 phần trăm đáng sợ.
Time và hai người kia cũng cảm thấy lạnh ngắt sống lưng, nhiều khi họ thấy cô còn đáng sợ hơn kẻ đang nằm trong kia, sao ấy nhỉ? Thử nghĩ xem, cô gái này mà điên lên chắc chắn sẽ tiêu diệt hết nửa cái trái đất này bằng số vũ khí mà cô có. Nhưng mà sợ thì phải sợ thôi. Không phải ba người chúng tôi nhát gan, là do người đó đáng sợ quá thôi. Đúng vậy!
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đội ngũ bác sĩ xuất sắc nhất đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn sẵn sàng. Trước khi gây mê anh nghe được giọng nói của một người phụ nữ trung niên, giọng nói dịu dàng ấm áp như giọng nói của mẹ với con trai.
“Này con trai, đời người tuy dài nhưng lại ngắn ngủi, sống được nửa cuộc đời đã phải ra đi, đôi mắt này ta tặng cho con, mong con sẽ sống thật tốt với nó, đừng lãng phí nước mắt với những điều buồn bã, hãy khóc vì niềm vui.”
_______________________