Về đến nhà cô thích thú bày dụng cụ vẽ ra khắp sân cỏ ngoài vườn, xắn tay áo lên bắt đầu vẽ, nhưng suy nghĩ mãi chẳng có ý tưởng để vẽ bèn gọi anh xuống.
“Alo!!!! Anh có thể đem máy tính xuống vườn làm việc cùng em không? Em muốn vẽ anh.”
“Được rồi, đợi anh một chút.”
Bóng dáng quen thuộc lẩn khuất trong vườn cây dần xuất hiện, anh mang máy tính đến ngồi bên cạnh cô, hai người trao nhau ánh mắt ngọt ngào trìu mến.
Doãn Bách Thần lấy điện thoại ra chụp hình cô, Hạ Nhiên đang loay hoay tìm màu và cọ vẽ, cô quỳ trên nền cỏ xanh cuối người tìm đồ vật, một ít tóc chưa được cột chặt khẽ lay trong gió, anh ngắm nhìn không chớp mắt, ghi sâu từng hình ảnh của em ấy vào sâu trong tâm trí.
Anh không phải đang làm việc mà là đang lên kế hoạch cầu hôn Hạ Nhiên, tìm địa điểm, phương thức cầu hôn, quà cầu hôn, lễ phục, mọi chuyện còn lại nhờ ba người kia sắp xếp ổn thoả. Thật mong chờ, không biết em ấy sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Sau gần ba tiếng vẽ vời cuối cùng cũng xong, một bức tranh tuyệt đẹp, phải nói người trong tranh vô cùng hoàn hảo, cô càng ngắm càng thích. Anh cho người mang thức ăn ra tận bãi cỏ trải trên một tấm vải lớn.
“Ăn như vậy cứ như dã ngoại ấy nhỉ?”
“Đợi anh làm xong kế hoạch lần này sẽ đăt em đến trang viên ở Na Uy dã ngoại, hứa với em đã lâu nhưng vẫn chưa đi.”
“Được, xong lần này nhất định đi nhé!”
Anh dự kiến bảy ngày nữa sẽ tổ chức lễ kết hôn ba ngày nữa sẽ là cầu hôn, em ấy mà dám không đồng ts sẽ trực tiếp bắt cóc lên xe hoa.
Buổi tối nằm trên giường Hạ Nhiên rúc đầu vào ngực anh, tay đan vào tay lắng nghe nhịp tim của anh.
“Chúng ta liệu có thể sống như các cặp đôi khác được không? Liệu chúng ta có thể không? Em chủ muốn một cuộc sống đơn giản cùng anh.”
“Em có nghe được nhịp tim của anh không? Mỗi nột nhịp đập là một lần trái tim này thay anh đồng ý với em, em đếm xem nó trả lời bao nhiêu lần?”
“Làm sao đếm được chứ, nó cứ đập mãi như này.”
“Đúng vậy Hạ Nhiên. Đến khi nào anh còn sống, trái tim này còn đập, anh sẽ nuông chiều em, sẽ vẫn đồng ý mọi chuyện mà em muốn. Sẽ cùng em sống hạnh phúc như các cặp đôi khác. Chúng ta sẽ sống cuộc sống đơn giản bình thường, sẽ không chém chém giết giết nữa.”
Một đêm này hai người tâm sự gần đến sáng mơi ngủ, sau đó mấy ngày liền anh đều bận tối mặt tối mũi, đi đi về về liên tục. Cô cũng chẳng thắc mắc, cô đã thay anh ấy gánh vác sự nghiệp gần hai năm mà biết chừng mực giữ cho nhau một chút không gian riêng tư.
Ba ngày sau đó, Doãn Bách Thần về nhà gấp rút tắm rửa sạch sẽ, bảo cô chuẩn bị đi cùng, nghe có việc quan trọng. Hạ Nhiên không thắc mắc gì liền tắm rửa ăn mặc chỉnh tề.
Hai người lên xe, anh đưa cô đến biệt thự ven biển bảo cô vào nhà lấy giúp túi đồ đặt trên bàn, Hạ Nhiên mở cửa đi vào trong chỉ thấy xung quanh toàn là nến, ánh sáng lập loè vừa lạ lẫm lại có cảm giác ấm áp lạ thường.
“Không phải anh nói có đồ quan trọng sao? Ở đây có gì đâu nào?”
Xoay người lại đã thấy anh đứng sau lưng ôm một bó hoa hồng thật to dúi vào người cô, nó nặng quá đi! Hạ Nhiên suy nghĩ mãi không ra, hôm nay ngày mấy ấy nhỉ? Có phải sinh nhật của mình không nhỉ? Anh ấy định làm gì?
Hoàn toàn không nghỉ đến, anh đột ngột quỳ một chân xuống trước mặt, ngước mặt lên nhìn cô cười dịu dàng, trong ánh sáng màu cam nhàn nhạt cô thấy rõ đôi mắt của anh ấy nhìn mình có chút ánh nước, Doãn Bách Thần khóc sao?
“Hạ Nhiên, hơn sáu tháng sống cùng nhau, hơn một năm trốn tránh em. Qua nhiều biến cố khổ sở đến vậy, đôi mắt em vẫn long lanh trong trẻo như ngày đầu chúng ta gặp nhau, vẫn là bông hoa mai trắng xinh đẹp dưới cái nắng chiều dịu dàng của đầu hè.
Anh cảm thấy bản thân thật may mắn khi được em yêu thương, vì vậy anh đã cố gắng rất nhiều để trở nên tốt đẹp hơn, xứng đáng hơn với em.
Anh đã sắp xếp rất tỉ mỉ, bây giờ thời gian từ nay trở về sau đều ăn không ngồi rồi, em có muốn cùng anh lãng phí cuộc đời này để đi khắp thế giới này không?
Thẩm Hạ Nhiên, em có đồng ý lấy anh không?”
______________________
(14:46-10/07/22)