Cô tỉnh lại thì trời đã sáng, anh ấy lại đi mất rồi! Chỉ xoay lưng đi thẳng, bỏ cho cô lại một cái quay đầu rồi đi mất. Giữa biển người mênh mông cô lạc mất anh, giữa muôn vàn lựa chọn anh ấy lại chọn rời xa.
Hai tháng trôi qua, Hạ Nhiên vẫn không muốn gặp họ, vẫn chưa bước chân ra khỏi biệt thự. Cầm khư khư máy ảnh trong tay xem đi xem lại. Cô tạo một tài khoản trên mạng xã hội, từng bức ảnh đăng lên đều chứa kỉ niệm cùng anh.
“Thần, em mong là anh lại bỏ trốn, em sẽ không tức giận nữa, miễn là anh còn sống.”
Vào thư phòng nơi anh ấy hay ngồi làm việc, cô đưa tay sờ lên ghế ngồi, sờ lên mặt bàn, sờ lên máy tính, đồ vật đóng một lớp bụi mỏng nhưng cô không dám lau chùi, nếu như dọn dẹp sạch sẽ thì dấu vết cuối cùng của anh ấy sẽ theo đó mà mất đi.
Quay trở lại giường nằm, chiếc giường kingsize rộng lớn đối với một người có phải là quá cô độc? Ôm lấy chiếc gối nằm, Hạ Nhiên co người lại hít sâu. Time và hai người kia lại đến, cô mặc bộ đồ dài màu trắng cuộn lại trên giường, nhìn em ấy yếu ớt mỏng manh vô cùng. Mũi từng người lại cay cay.
Thế giới này hơn bảy tỷ người, nhưng ông trời lại thích trêu đùa hai người họ. Một lần trêu đùa là một lần xa cách, lần này ông thực sự mang anh đi mất.
Hạ Nhiên nghe tiếng động cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn, bây giờ có người đến bắn chết cô, cô cũng không để ý. Time vỗ vai cô xót xa nhìn hai người kia.
“Em ấy ốm quá.”
K8 là người thường ngày cưng chiều cô nhất, anh cố gắng lấy giọng vuốt mũi vài cái rồi nói.
“Em như thế này cậu ta biết sẽ đau lòng, cậu ta sẽ không yên tâm!”
Cô ngồi dậy nhìn ba người, đôi mắt sưng bụp, tròng mắt hằn lên những tơ máu đỏ ngầu, khuôn mặt đờ đẫn vô hồn, từng câu từng câu cô thốt ra như xát muối vào vết thương của ba người họ.
“Đáng lẽ nằm trên thuyền đó là em, đáng lẽ chịu bốn viên đạn đó là em, là em mới đúng. Đúng vậy, nếu anh ấy không yên lòng có phải anh ấy sẽ quay về với em không?”
“Không phải! Không phải! Hạ Nhiên! Em phải mạnh mẽ! Em muốn cái chết của cậu ấy đi qua như vậy sao? Để cậu ấy hi sinh vô ích sao? Kẻ đầu xỏ vẫn ăn mừng ngoài kia, em lại như thế này, vậy cậu ấy phải làm sao đây?”
Chỉ có K8 mới có khả năng vực cô dậy, chỉ vài câu nói đã có khả năng thức tỉnh cô, cô ngồi thừ ra ánh mắt loé lên một chút ý thức.
“Đúng vậy, phải tìm cho ra kẻ đó. Đúng vậy!”
Cô ngồi dậy ăn khẩn trương thức ăn Time mang tới, thân thể Hạ Nhiên trở nên mỏng manh gầy gò như cánh bướm, chầm chậm xúc từng thìa thức ăn cho vào miệng.
Gần một tuần sau đó có vẻ khá hơn, cô bắt đầu trở lại với công việc quản lý công ty, quản lý chuỗi trung tâm thương mại, quản lý tổ chức. Mọi hoạt động đều giải quyết qua máy tính, ngoài ba người họ ra cô không tiếp xúc với bất kì ai.
Buổi xế chiều cuối tuần cô ra ngoài rửa ảnh và mua dụng cụ vẽ về đã thấy xe của trụ sở dừng ở đó, ba người kia lại đến thăm cô.
Hạ Nhiên bước vào nhà với đống đồ trên tay, Time lại mang thức ăn đến, họ chăm sóc cô như em gái ruột, vì họ yêu thương cô như cách cô yêu thương Doãn Bách Thần, vô cô là người mà anh dùng cả tính mạng để bảo vệ. Đã hơn bốn tháng cô chưa về nhà, không nhìn mặt người nhà một lần. Nghĩ đến người nhà cô nặng trĩu tâm tư.
Gia đình của cô, là máu mủ ruột thịt của cô, cũng là nguyên nhân gián tiếp hại chết anh. Hạ Nhiên luôn dằn vặt cho rằng bản thân đã hại chết anh ấy nên chẳng còn mặt mũi nào tiếp xúc với ai.
___________________________
16:20-24/07/22