Hôm sau, khi chuẩn bị hết tất cả đồ cần thiết, kể cả đồ ăn cũng mua luôn để ở bếp. Chỉ cần hâm nóng lên là ăn được. Anh mới hơi hơi yên tâm mà ra khỏi nhà.
Cô cứ ở trong phòng, có gì lại gọi cho anh chắc là không sao. Hạ Nhiên thấy anh cứ làm quá lên. Cô cũng có định quậy phá gì đâu? Làm sao mà chuyện gì xảy ra được cơ chứ?
Được một lúc, cô đột nhiên cảm thấy muốn ăn xoài ghê. Nhưng quán cô thích ăn người ta không có nhận ship...Lái xe đi mua chút xíu chắc không sao đâu nhỉ?!
__________
Trời đã chuyển xuân, nhưng vẫn còn hơi lạnh một chút. Hạ Nhiên mặc sweater rộng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo có mũ nữa, sau khi thấy đã đủ ấm mới xuống hầm lấy xe đi mua xoài.
Cô nhìn xuống cái bụng tròn tròn của mình. Thực ra thì bụng cô không quá to, cô cảm thấy chắc là do dáng người cô không bé, nên thế là cân đối rồi.
Biết cô mang thai là con trai giây phút đó mặt của anh méo mó đi hẳn, còn mếu máo hỏi cô đổi giới tính cho con được không liền bị cô mắng đến sợ. Lần sau chỉ uất ức lẩm bẩm không dám nói to.
Hôm nay quán xoài không quá đông, Hạ Nhiên rất nhanh đã mua xong, lại chuẩn bị đi về. Có điều, lái xe được một đoạn, cô đột nhiên nhìn thấy trong một con ngõ, một bóng người quen thuộc đang bị hai người đàn ông cao lớn túm cổ áo đập vào tường.
Cô dừng lại ngó nghiêng một chút. Vậy mà lại nhận ra người gây cho cô và Doãn Bách Thần bao nhiêu rắc rối lần trước.
Hai người kia giống như là muốn cướp tiền của cô ta. Cô hạ kính xuống xác nhận, cuối cùng vẫn quyết định bỏ đi.
Ai rảnh mà cứu? Cô còn đang mang thai 9 tháng đây này.
Cô ta không phải nhà lắm tiền lắm sao? Cứ lấy hết tiền của cô ta đi. Còn nữa, đánh qua một chút cho chừa, cô vẫn chưa quên mối thù kia đâu. Chỉ có điều, vào lúc cô chuẩn bị lái xe đi mất, đột nhiên nghe thấy tiếng người kia hét lên.
“Đừng”
“Mày câm miệng”
Sau đó là tiếng đánh đập liên tiếp. Nhìn thấy cô ta sợ hãi chui vào một góc, cố gắng bảo vệ thân thể yếu đuối của mình. Miệng khóc không thành tiếng nữa.
Đến lúc Hạ Nhiên kịp bình tĩnh, cô đã xuống xe, tay cầm thanh sắt vừa nhặt dưới đất lên. Có lẽ vì áo cậu hơi rộng, lại vì cơ thể không quá khác thường và thái độ của cô nên hai tên kia không hề biết cô đang mang thai. Chỉ khó chịu chửi.
“Mày là ai? Quản chuyện bao đồng cái quái gì? Đừng để bọn tao phải đánh chết mày!”
Ai ngờ Hạ Nhuên lại khinh thường nhìn bọn chúng.
“Thật sự thì, chưa nói đến tao, chúng mày cũng nên biết người đang nằm kia là con cháu nhà ai đi.”
Haizz, mấy loại người như thế này mà cũng đòi ra đường ăn cướp à? Từ hồi cấp 3 cậu đã đập khóc cái dạng người này quen rồi.
“Mày câm mồm. Bọn tao không cần biết. Cút ngay hoặc mày sẽ hối hận!”
Một tên tiến lên mấy bước, bẻ bẻ khớp tay, giống như là sắp lao tới đánh cô ngay lập tức. Chỉ thấy Hạ Nhiên cúi xuống nói chuyện với bụng.
“Bé cưng ơi, con ngoan một xíu nhé, mami đảm bảo là sẽ không để bất cứ ai làm gì con đâu.”
Tên đứng gần cô nhất đang định cười nhạo, bảo cô có phải là sợ phát điên rồi không? Cho tới khi Hạ Nhiên nhấc gậy, một đường thẳng xuống đập vào đầu hắn. Máu chảy ra từ thái dương. Hai tên đơ mất một lúc, sau đó mới như điên lao tới.
Cũng không biết qua bao lâu...người kia đang sợ hãi co mình lại, đột nhiên được một bàn tay kéo dậy, nhét vào xe. Vào lúc cô ta định phản kháng, lại nhận ra...
“ Thẩm Hạ Nhiên??”
“Phải, là bà đây! Kêu cái quái gì? Lần sau ra đường phải nhớ chú ý chút, cô bây giờ không nhue khi trước nữa. Cô là bị ngu hay não cá vàng?”
Người kia lúc này mới nhận ra người vừa cứu mình.
“Cảm...cảm ơn cô”
Cô ta liếc sang, mới thấy Hạ Nhiên không hề hấn gì, chỉ là bên má có xước một chút. Cô cau mày nhìn về phía trước lái xe, không hề thèm để ý người bên cạnh, ngược lại khiến cô ta cảm thấy...cũng...cũng rất đẹp...còn rất ngầu...
Một lúc sau, Hạ Nhiên dừng xe trước bệnh viện, mới chịu nhìn cô ta một cái.
“Tôi đưa cô đi viện. Ngồi ngốc cái quái gì nữa? Hay để tôi chở cô lại chỗ lúc nãy?”
Hung dữ quá...Người kia rối rít cảm ơn, sau đó gắng gượng tự mình đi vào...Cô không muốn làm phiền Hạ Nhiên nữa. Đợi cô ta vào trong rồi, cô mới yên tâm lái xe đi.
Lại đột nhiên cảm thấy bên dưới, ướt ướt...
Cái quái? Đừng nói là...
“Vỡ ối rồi!?”
Hạ Nhiên vội quay xe, trở lại bệnh viện. Mọi người xung quanh nhìn cô một bộ khó chịu, còn có bên má vẫn còn vết xước, nhìn là biết vừa đánh nhau xong. Tất cả đều sợ hãi tản ra, mặt cô y như in 4 chữ.
“Động vào đấm chết.”
Y tá trực ban đang ngồi chán cả ngày, nào ngờ lại có một mỹ nhân, còn đang đi tới phía này.
Cô ngại ngùng hỏi, dù trong đầu vẫn đang ngất ngây trước vẻ đẹp này.
“Cô...cô cần gì ạ?”
Hạ Nhiên cau mày nhìn lại cô y tá.
“Tôi muốn sinh”
Y tá miệng nở nụ cười tiêu chuẩn. Người đẹp nói gì mà giống như "tôi muốn sinh" ghê. Đúng là mê cái đẹp khó chữa, chưa gì mà đầu óc cô đã loạn hết cả lên rồi.
“Hihi...cô nhắc lại lần nữa được không ạ?”
Bên cạnh đã có mấy y tá khác quay qua xem...
Hạ Nhiên cũng chịu khó nhắc lại lần nữa. Nhưng lần này cởi áo khoác ra, chỉ chỉ cái bụng tròn tròn của mình. Tất cả mọi người xung quanh triệt để khiếp sợ.
"..."
“BÁC SĨ!!! Ở ĐÂY CÓ NGƯỜI SẮP SINH!!!!”