-“An tử, cậu uống ít thôi , chút lại không về được”
Đến tối, Tô Giản An cùng Mỹ Mỹ đi nhậu . Giản An say đến mức không biết trời đất gì nhưng dù Mỹ Mỹ có ngăn cản uống cô vẫn cứ uống
Cô uống để quên hết chuyện buồn, chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc đời còn lại của mình
-“Mỹ Mỹ, mình hỏi cậu ..cái này …”
Giản An say xỉn vừa nói vừa nấc
-“Hỏi đi , mình nghe “
-“Cậu đã bao giờ tuyệt vọng chưa?”
-…
Mỹ Mỹ trầm mặt , không biết phải trả lời sao với Giản An.
Thật sự bây giờ, cô rất hiểu Giản An đang trong tình trạng nào.
Chưa bao giờ, thật sự chưa bao giờ cô thấy Giản An tuyệt vọng như thế ..
-“Thôi mình biết rồi. Mình hỏi các khác….cậu, cậu có bao giờ trách ông trời chưa?”
-“An tử, mình…..”
-“Từ nhỏ đến giờ , mình luôn nghĩ mình ngoan ngoãn, học giỏi, tốt bụng ,… là ông trời sẽ thương mình, che chở cho mình..hức…Nhưng mà…tại sao nhỉ? Tại sao cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt mình nhỉ? Hức…huhu..h…mình….”
-“An tử cậu đừng nói nữa mà!”
Nhìn Tô Giản An khóc lóc, đau khổ, làm bạn thân của cô bao nhiêu năm vậy, Mỹ Mỹ vẫn không kiềm được mà khóc theo . Ôm áp, dỗ dành Giản An
-“Ông trời không phạt cậu đâu, cậu là người tốt mà, cậu sống là để hưởng sự yêu thương và hạnh phúc..”
-“Nhưng hiện giờ , mình ….”
Giản An ấm ức
-“Thôi nào, cậu chưa từng nghe câu :" Khổ trước sướng sau…” sao?”
-“Ừm, mình ….mình có nghe qua..”
Tô Giản An tay lau nước mắt , nói nấc
-“Vậy đó, thế nên cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc , ngoan , mau ăn đi. Nay anh đây sẽ khao cậu”
Mỹ Mỹ cười nói
-“Ừm”
Bao nhiêu năm qua, khi cô buồn, chỉ có Mỹ Mỹ là người hiểu nhất , và cũng chỉ có Mỹ Mỹ quan tâm và dỗ dành cô.
Ba mẹ thì không. Đến cái tên Phàm Tuấn Hiên kia chỉ gọi cô khi anh ta cần có việc….
*rrrrrrr
-“Alo mẹ ?”
…….
-“Mẹ đợi con, con về ngay !"
-“An tử, ba mình có chút chuyện, mình phải về gấp , cậu…”
Nghe mẹ nói xong, Mỹ Mỹ hối hả sắp đồ đứng dậy, hấp tấp nói
-“Cậu đi mau đi, mình tự bắt xe về được, có chuyện gì báo mình “
-“Được, vậy mình đi nha”
Tô Giản An cố tỏ ra là mình ổn vậy thôi chứ thật ra bây giờ cô còn trong cơn say, sao mà ổn được chứ?
Ăn uống xong, Tô Giản An không bắt xe mà cô đi bộ về.
Đi trên con đường rộng lớn mà không có nổi cái xe đi lại trên đường , cô lại cảm thấy rất thoải mái
Từng làn gió bay khẽ qua mái tóc cô khiến tóc bay phất vào mặt cô, sự hoang vắng ở đây cũng khiến cô cảm giác có chút lạnh lẽo
Đang bước qua đường , cô không tỉnh táo nên đã không để ý có một chiếc xe đang đi tới
Tài xế ngồi trong xe lại đang nghe điện thoại nên đã tông vào cô
-“Á"
*kít
Chiếc xe phanh gấp lại
-“ Có chuyện gì vậy?”
Lục Tư Thần ngồi ghế sau tay cầm hồ sơ , mắt nhắm hờ định chợp mắt một chút mà lại xảy ra chuyện
-“Boss Lục, tôi..tôi không để ý hình như tông nhầm vào cô gái ….”
-“Hazzz, xuống xem cô ta làm sao rồi bồi thường”
Anh mệt mỏi nói
Tài xế ra khỏi xe , chạy tới phía trước
-“Cô à , cô có sao không?”
-“Anh đi đường kiểu gì vậy hả, có biết…có biết tôi ngã không??”
Giản An ngồi ôm chân đau đớn, miệng thì mắng chửi tài xế nhưng lại mơ mơ hồ hồ không được tỉnh táo
-“Tôi xin lỗi, để tôi bồi thường tiền cho cô “
-“Tiền? Bà đây cần tiền à?”
Cô hừ một cái rồi nói lớn
-“Hả? Thế cô….”
-“Làm sao?”
Lục Tư Thần ngồi trong xe thấy lâu quá nên đã ra khỏi xe xem thế nào
-“Ai đây? Gọi đồng bọn ? Đánh tôi à? Xì.”
-“Cô gái, cần bao nhiêu tiền cứ nói”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Lại tiền ? Tôi đây không cần tiền của các người! Tưởng giàu là làm gì cũng được? Xì! “
Tô Giản An cố gắng đứng dậy , cô hất tiền trên tay của người tài xế rồi nói
-“Ồ! Vậy cô muốn gì? “
Lục Tư Thần ngạc nhiên với lời nói của cô. Lần đầu tiên anh thấy có người lại chê tiền như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!