Sáng hôm sau Đường Tuyết Linh bị ánh nắng chiều vào mắt mà từ từ tỉnh lại. Cô cảm thấy cả thân thể đau đớn rồi bất giác nhớ đến chuyện hôm qua. Cảm nhận được có hơi thở đều đều đang phả sau cổ cô quay lại nhìn. Khi thấy Bạch Nhất Phong ôm cô ngủ ngon lành làm cô cảm thấy tủi thân. Đường Tuyết Linh ngồi dậy đang tính đi đến với lấy chiếc khăn ở dưới sàn thì bị kéo lại
- Em muốn đi đâu.
Bạch Nhất Phong ôm cô lại giọng trầm trầm lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm. Đường Tuyết Linh bị anh kéo lại thì khó chịu gỡ tay anh ra. Nhưng Bạch Nhất Phong nào để cô toại nguyện, anh ôm chặt cô hơn
- Bạch tổng, phiền anh buông tôi ra
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?
Bạch Nhất Phong vừa nói vừa dụi mặt vào cổ Đường Tuyết Linh. Đường Tuyết Linh vẫn cố gắng thoát ra khỏi anh
- Bạch tổng nói đùa rồi, tôi làm sao dám cãi nhau với ngài
Bạch Nhất Phong tức giận trừng mắt nhìn cô rồi đè cô xuống dưới thân anh
- Đường Tuyết Linh, có phải em xem nhẹ lời nói của tôi?
- Ha tôi nào dám
- Em...
- Bạch tổng, bản hợp đồng của chúng ta là do anh soạn trong đó có ghi rằng không được can thiệp vào cuộc sống của nhau và giữa hai chúng ta không được phát sinh quan hệ nếu như ai vi phạm sẽ phải đền bù?
Bạch Nhất Phong nghe cô nói thì với tay ra chiếc ví để trên tủ đầu giường rồi đưa cho cô một chiếc thẻ đen
- Đây là thẻ phụ của tôi, em muốn bao nhiêu cứ lấy
Đường Tuyết Linh nhìn chiếc thẻ nhướng mày khinh bỉ rồi gạt nó đi
- Bạch tổng nghĩ tôi thiếu tiền?
Bạch Nhất Phong nhìn Đường Tuyết Linh nhíu mày sau đó nâng cằm cô lên
- Không phải em muốn tôi bồi thường sao?
- Đúng. Nhưng trong hợp đồng có ghi là người bồi thường sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của người được bồi thường
- Vậy em muốn gì?
- Chúng ta ly hôn đi.
Bạch Nhất Phong nhìn chằm chằm Đường Tuyết Linh rồi cuộn tròn nắm đấm lại
- Đường Tuyết Linh em xem anh là gì?
- Là gì? Câu này phải tôi hỏi Bạch tổng mới phải
Bạch Nhất Phong sáng ra đã bị chọc giận lúc này anh rất muốn phát tiết. Nãy giờ anh đã cố nhịn nhưng Đường Tuyết Linh lại cố chọc giận anh thêm. Bạch Nhất Phong không nhịn nữa anh lập tức phát tiết ra.
Bạch Nhất Phong ngồi dậy dang rộng hai chân Đường Tuyết Linh ra rồi từ từ đưa vật to lớn vào. Đường Tuyết Linh không chuẩn bị trước tâm lý bị anh đâm vào bất ngờ khiến bên dưới của cô đau đến lỗi tê dại
- Ư..ưm...Bạch...Nhất... Phong...anh ra...ngoài...đau...
- Tôi nói rồi, em đừng có thách thức giới hạn của tôi
Bạch Nhất Phong bắt đầu tăng dần tốc độ khiến Đường Tuyết Linh đau quằn quại. Cứ như vậy Bạch Nhất Phong ra vào với cô đủ tư thế. Đến khi Đường Tuyết Linh kiệt sức nằm bệt xuống giường thì Bạch Nhất Phong mới tha cho cô.
Đường Tuyết Linh sau khi thấy anh dừng lại thì cố gắng đứng dậy đi vào nhà tắm. Vì bị anh làm từ tối qua đến sáng nay lên bên dưới của cô rất đau. Đường Tuyết Linh vừa đi được 3 bước thì ngã khuỵu xuống sàn. Bạch Nhất Phong đi đến đỡ cô nhưng bị cô né tránh
Bạch Nhất Phong không cho cô toại nguyện trực tiếp bế thẳng cô lên đi vào phòng tắm. Vừa đặt cô vào bồn tắm đang định đứng dậy ra ngoài thì anh bị cô kéo lại
- Phiền Bạch tổng đi mua giúp tôi vỉ thuốc tránh thai
- Em uống thứ đó làm gì?
- Tôi không muốn xon của tôi sinh ra vào lúc này
Bạch Nhất Phong nhìn cô rồi gạt tay cô ra nhàn nhạt lên tiếng
- Em yên tâm hôm qua tôi cho ra ngoài
- Nhưng lúc nãy ngài cho vào trong
Bạch Nhất Phong cười nhạt khi cô gọi anh là “ ngài”. Anh đi đến bế cô lên rồi đưa tay xuống bên dưới của cô. Đường Tuyết Linh sợ hãi lùi lại nhưng bị Bạch Nhất Phong bắt được, anh ôm cô lại gần rồi nói
- Tôi không làm nữa, để tôi lấy ra cho em, không cần uống thuốc tránh thai, có hại cho sức khỏe
- Nhưng...
- Nghe tôi
- Tùy anh.
Bạch Nhất Phong nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi tay từ từ đưa xuống dưới
- Thả lỏng đi
- Nhưng...
- Sao vậy?
- Nó...đau...
Bạch Nhất Phong mỉm cười rồi đưa tay lên xoa mặt cô an ủi
- Cố một chút
- Đ...đư..ợ...c
Bạch Nhất Phong đưa tay vào bên trong bắt đầu giúp cô lấy hết mấy thứ mà vừa nãy anh đã cho vào. Sau khi xong anh ra ngoài cho cô tắm rửa. Một lát sau Đường Tuyết Linh bước ra trên người quấn mỗi chiếc khăn
- Anh...anh...có...
- Sao vậy?
- Đồ của tôi...
- Không cần
- Nhưng...
- Lại đây, chúng ta nói chuyện
Đường Tuyết Linh dù không muốn nhưng vẫn dè dặt tiến lại gần. Khi cô vừa đến gần thì anh đã kéo cô nằm xuống giường và dang rộng hai chân cô ra
- Anh...
- Nằm yên, đừng cử động
Đường Tuyết Linh nhắm mắt chờ cơn đau chuyền đến từ hạ thân nhưng lại không thấy cô từ từ mở mắt thấy Bạch Nhất Phong một tay đang cầm tuýp thuốc một tay đang bôi vào nơi đó. Bạch Nhất Phong lấy thêm một ít thuốc rồi bôi thêm vào bên trong khiến cô giật mình đẩy tay anh ra
- Yên đi, tôi giúp em bôi thuốc
- Không...không cần
- Em ghét tôi vậy sao?
- Không...không có
- Vậy tại sao luôn trốn tránh tôi, là do tôi không đủ tốt sao?
- Không phải
- Vậy tại sao?
- Vì...
- Được rồi, em không cần trả lời đâu, tôi biết rồi.
Bạch Nhất Phong nói xong thì đứng lên đi đến bàn lấy một chiếc túi đưa cho cô rồi anh cầm chiếc còn lại đi vào phòng tắm. Đường Tuyết Linh ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn chiếc túi. Sau khi thấy trong đó là quần áo thì cô mặc vào sau đó ngồi ngơ ngẩn vì câu nói của anh.
Bạch Nhất Phong thay quần áo xong đi ra thì thấy Đường Tuyết Linh ngồi đó anh không nói đi đến góc phòng lấy hành lý rồi kéo đi. Ra đến cửa anh dừng lại nói với cô
- Nếu ly hôn với tôi khiến em thoải mái thì tôi sẽ đồng ý