Chương 10: Mộ Tinh Anh, tôi đã trở lại
Mộ Cẩm Vân biết Mộ Đình Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, điều cô không ngờ là Mộ Đình Nam lại không biết xấu hổ muốn cô trở về nhà họ Mộ.
Cô không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ là Mộ Đình Nam cũng không chịu thua, mềm không ăn thì ông ta chuyển sang cứng.
“Mộ Cẩm Vân, nếu mày không trở lại nhà họ Mộ thì tao sẽ lập tức đốt hết mấy bức tranh của mẹ mày, mày không trở vê cũng được, vậy cứ chuẩn bị về nhặt tro đi”.
Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt đến phát run, năm đó khi mẹ cô mất cô mới được có năm tuổi, cô không giữ lại được bất cứ thứ gì của mẹ cả, tất cả đều nằm trong tay Mộ Đình Nam.
Trên di chúc mẹ cô để lại có ghi rất rõ ràng, tất cả mọi thứ để lại hết cho cô, thế nhưng là bởi vì cô vẫn còn là trẻ vị thành nên cho nên tất cả đều do Mộ Đình Nam tạm thời giữ.
Năm cô mười lăm tuổi đã bị đưa ra nước ngoài, cô chưa từng nghĩ di vật của mẹ sẽ trở thành một con bài để Mộ Đình Nam uy hiếp cô.
Mộ Cẩm Vân gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ chuyển về!” Khi Mộ Cẩm Vân trở về nhà họ Mộ, nhìn Lương Thu Trà và Mộ Tinh Anh đang nở nụ cười giả tạo để chào đón, cô biết chắc chắn hai người kia đang có ý xấu nào đó.
Ngày đó nếu như không phải cô vừa về nước, tâm vẫn còn thiếu phòng bị, cô cũng sẽ không bị Mộ Tinh Anh hãm hại.
Nhưng mà hai người Lương Thu Trà lại không biết, đêm hôm đó, người đàn ông ngủ với cô chính là Tống Lâm.
Chuyện này nếu để cho hai mẹ con Lương Thu Trà biết bọn họ tự lấy đá đè chân mình, chắc chắn sẽ tức đến chết.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy chuyện chuyển về nhà ở cũng không phải là chuyện xấu.
Cô nhìn lướt qua đôi mẹ con giả †ạo kia một cái, khóe miệng co rút, cúi người áp vào tai Mộ Tỉnh Anh: “Chắc là cô rất ngạc nhiên nhỉ, Mộ Tinh Anh, tôi đã trở lại rồi”.
Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ có cô và Mộ Tinh Anh mới nghe được.
Vẻ mặt Mộ Tinh Anh tái xanh, nhịn không được liếc mắt nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô…
Không đợi Mộ Tinh Anh nói xong, Mộ Cẩm Vân lại mở miệng nói tiếp: “Ba, con thấy hình như em gái không hoan nghênh con lắm thì phải”.
Mộ Đình Nam nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Tinh Anh, thấy vẻ mặt cô ta không tốt lắm, ông ta lập tức lạnh mặt nói: “Tinh Anh, con có chuyện gì vậy, Mộ Cẩm Vân là chị gái của con, nó trở về con không vui sao?” Mộ Tinh Anh vô duyên vô cớ bị mắng, vẻ mặt vừa trắng lại vừa đỏ, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống nở một nụ cười: “Chị, em chỉ là hơi tức giận lúc trước chị nói đi là đi, em làm gì có không chào đón chị vê!” Cô nhìn vẻ mặt oan ức ngột ngạt của Mộ Tinh Anh, Mộ Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Cô nghiêng đầu cười như không cười nhìn liếc qua Lương Thu Trà, không lạnh không nhạt ném ra ba từ: “Có đúng không?” Nói xong, cô trực tiếp đi về phía trước.
Mộ Tinh Anh nhìn theo bóng lưng của Mộ Cẩm Vân, bàn tay bên hông gần như bị móng tay cắm xuyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!