Chương 193: Tôi là một quý ông
Lúc cần khách khí với tôi thì em không khách khí tí nào, lúc không cần khách khí thì em lại quá khách khí rồi.”
Mộ Cẩm Vân hiểu ý anh, trước đó anh đã tặng cô một chiếc cúp, bao gồm cả chiếc đồng hồ, còn có việc anh đã rủ cô ra ngoài cách đây không lâu.
Cô không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, đành cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Thật thơm.”
“Đây là Tây Hồ Long Tỉnh. Nếu em thích, tôi sẽ hỏi Lâm Dĩ An để lấy một ít.”
Mộ Cẩm Vân xấu hổ: “Tôi không có thói quen uống trà.”
“Ồ, tôi quên mất. Em chỉ trở về nước trong năm nay.”
Thật là như vậy, lúc trước Mộ Cẩm Vân căn bản không biết uống trà, Tống Lâm có vẻ cũng không thích trà cho lắm, tuy cô là thư ký, nhưng tới bây giờ cô vẫn còn không biết pha trà.
“Đây, tôi sẽ đích thân hầu hạ cậu chủ Cẩn. Thế này còn chưa đủ mặt mũi sao?”
“Nói nhảm quá nhiều.”
Lâm Dĩ An phớt lờ Lục Hoài Cẩn, đặt mì trước mặt Mộ Cẩm Vân: “Cô Cẩm Vân, ăn thử đi. Món súp đặc này do chúng tôi đặc biệt chuẩn bị. Nếu cảm thấy ngon thì lần sau lại đến ăn.”
“Cậu mau chóng cút ra ngoài!”
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Lục Hoài Cẩn chẳng lẽ không biết Lâm Dĩ An đang nghĩ gì?
Anh đá anh ta một cái, Lâm Dĩ An hừ lạnh một tiếng: “Thật sự là có việc thì ân cần, không có chuyện gì thì xua đuổi.”
Nói xong, anh ta cầm chiếc đĩa của mình bỏ đi.
“Đừng nghe lời nói nhảm của cậu ta, cậu ấy thật nhàm chán.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Anh An khá dễ thương.”
“Chậc chậc, tôi đã biết là sẽ có một người phụ nữ giống như em mà!”
“Anh ấy như thế nào?”
Có lẽ là do hôm nay Lục Hoài Cẩn đột nhiên xuất hiện dẫn cô ra ngoài chơi, Mộ Cẩm Vân cũng không giống như lúc trước quá mức phản kháng và phòng bị.
“Tâm tư đen tối, dù sao thì đừng bị cậu ta lừa là được.”
Vừa nói anh vừa đưa đũa cho cô: “Ăn lúc còn nóng, mì này, ăn nguội sẽ không ngon đâu.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Mì này, hương vị quả thật so với bên ngoài không giống nhau, đậm đà nhưng không quá dầu mỡ, mùi vị cũng không khiến người ta cảm thấy ngấy.
Các thành phần trông thì đơn giản nhưng hương vị của nước súp đã thấm hoàn toàn vào sợi mì, Mộ Cẩm Vân ăn ngon hơn trước rất nhiều.
Cô ăn khá chậm, mất gần mười lăm phút mới ăn hết một tô mì.
Lục Hoài Cẩn sớm đã ăn xong rồi, dựa vào cái ghế gần đó uống trà.
“Em trước hết hãy uống một ngụm để giảm bớt hương vị của mì, canh rất nhanh sẽ được đưa lên, món canh ở đây cũng rất tuyệt.”
Mộ Cẩm Vân vốn đã rất no, nhưng ý tốt của Lục Hoài Cẩn khiến cô xấu hổ không dám từ chối, cô gật đầu, cầm chén trà lên uống nửa chén trà Long Tỉnh.
Lần này người bưng canh lên không phải Lâm Dĩ An, người phục vụ đặt món canh xuống rồi rời đi.
“Em có phải là đã no rồi?”
Ngay khi Mộ Cẩm Vân cầm lấy chiếc thìa, không nghĩ tới người trước mặt đột nhiên hỏi cô.
Cô sững người một lúc: “Có một chút, mấy ngày nay tôi ăn không ngon miệng.”
“Tôi múc chút canh cho em, uống vài ngụm, nếm thử một chút, nếu thấy ngon, lần sau tôi sẽ mang qua cho em.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay đến chén của cô, múc một nửa phần canh vào chén của mình, chỉ để lại cho cô hai hoặc ba thìa.
Nhìn động tác của anh ta, Mộ Cẩm Vân nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Lục Hoài Cẩn của hôm nay có vẻ khác một chút so với Lục Hoài Cẩn mà cô nhận thức trước đây, cô từng nghĩ một cậu chủ giống như Lục Hoài Cẩn, sẽ không biết tiết kiệm đồ ăn, nhưng không ngờ, anh lại sẵn sàng giúp cô chia bớt phần lớn chén canh.
Dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhướng mày: “Làm sao vậy? Một ngụm cũng không uống nổi sao?”
Cô lắc đầu: “Không có gì.”
Cô cười: “Tôi còn nghĩ cậu chủ Cẩn sẽ nói với tôi rằng, uống không hết thì đem đổ đi.”
“Chậc chậc, Mộ Cẩm Vân, sự hiểu lầm của em với tôi, thật sự…”
Động tác ăn uống của người đàn ông nhanh, uống canh càng nhanh hơn, chỉ dừng lại một chút, anh đã uống hết hơn một nửa chén canh trước mặt anh.
Mộ Cẩm Vân cũng cúi đầu nhấp một ngụm canh, có hương vị đậm đặc dược liệu, nhưng mùi vị không thể nói là ngon. Cô uống xong canh, giơ tay rút một mảnh khăn giấy, liếc nhìn Lục Hoài Cẩn đang gửi tin nhắn đối diện, suy nghĩ một chút: “Lục Hoài Cẩn, hình như tôi nợ anh một bữa ăn.”
Nghe thấy lời cô nói, Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, vừa gõ chữ vừa nói: “Đừng có nghĩ tới, tôi tới đây ăn cơm, Lâm Dĩ An lại dám lấy tiền của tôi ư?”
Gửi tin nhắn xong, anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô: “Hơn nữa, cô nghĩ rằng cô nợ tôi một bữa cơm lâu như vậy nên mới gấp gáp như thế này?”
Cô không nhịn được nên đành phải đầu hàng: “Tôi sai rồi, cậu chủ Cẩn, anh tùy ý chọn địa điểm”.
“Ngày khác đi, bây giờ cuối tháng, em hẳn là rất bận rộn.”
Nói xong, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa em trở lại công ty.”
Anh ta đột nhiên rất sảng khoái làm Mộ Cẩm Vân tự hỏi liệu cô có phải đang gặp một Lục Hoài Cẩn giả mạo hay không. Theo thói quen của Lục Hoài Cần, sau bữa ăn này, anh ta nên dụ dỗ cô đi nơi khác chơi, cứ sảng khoái mà để cô trở lại công ty như vậy khiến Mộ Cẩm Vân có chút ngạc nhiên.
Thấy cô bất động, Lục Hoài Cẩn nhướng mày: “Sao vậy, em không muốn trở lại công ty à?”
Sau khi tỉnh táo lại, cô nhanh chóng đứng lên: “Anh cũng nói rồi, cuối tháng rồi, một đống văn kiện còn chờ tôi, tôi làm sao dám không về.”
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, vừa đi xuống lầu, Mộ Cẩm Vân đã thấy Lâm Dĩ An đứng trên chiếc cầu ở giữa hồ nghe điện thoại.
Trời lạnh như vậy, còn đang có mưa, anh ta vậy mà cứ đứng như vậy.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Lục Hoài Cẩn khịt mũi: “Mặc kệ cậu ta, cậu ta cái người này chính là mắc nợ thôi.”
Mộ Cẩm Vân thu hồi ánh mắt, siết chặt áo khoác của mình: “Anh Lâm thật sự rất lợi hạn, trời hôm nay lạnh như vậy.”
Cô bây giờ chỉ hận không thể lập tức quay trở lại xe, ngày mưa trời thật sự quá lạnh.
Lục Hoài Cẩn lại liếc nhìn cô, cau mày nói: “Phụ nữ các em thật kỳ lạ, trời lạnh như thế này mà lại mặc ít như vậy sao?”
Vừa nói anh vừa cởi áo khoác của mình ra: “Em khoác vào đi, tôi là người rất có phong độ đấy.”
Mộ Cẩm Vân dừng tay lại, cảm thấy xấu hổ không muốn đưa lại áo trở lại.
Nhưng sau khi Lục Hoài Cẩn cởi áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len cổ lọ.
Nhìn anh, Mộ Cẩm Vân vẫn là có chút tiếc nuối: “Lục Hoài Cẩn, anh vẫn là khoác áo vào đi, chỉ có vài bước thôi.”
“Em cũng nói chỉ có vài bước, mau khoác vào.”
Anh nói xong, mở dù, đi tới phía dưới cửa, quay đầu lại nhìn lại cô: “Đi thôi.”
Mộ Cẩm Vân đàn chấp nhận, phải nhấc chân bước vào trong dù.
Cũng may xe không đỗ ở quá xa, hai người chỉ mất khoảng hai phút đồng hồ đã đi tới nơi.
Sau khi lên xe, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng cởi áo khoác đưa lại cho Lục Hoài Cẩn: “Cảm ơn anh, Lục Hoài Cẩn.”
“Đổi thành người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy, không có gì cần cảm ơn hết, tôi đây là một thân phong độ.”
Khi nghe những gì anh nói, Mộ Cẩm Vân không thể không mỉm cười.
Lục Hoài Cẩn đang lùi xe, thấy cô cong môi cười, anh nhướng mày: “Em cười cái gì vậy?”
“Không có cười gì hết.”
Cô chỉ tới nhớ lần đầu tiên gặp Lục Hoài Cẩn, anh đã chặn cô, lúc đó hoàn toàn không có một chút phong độ gì hết.
Xe dần dần lái đi, bê trong xe có chút im lặng.
“Hôm nay Tống Lâm tại sao lại…”
Lục Hoài Cẩn vốn là muốn hỏi cô tại sao hôm nay Tống Lâm lại bỏ cô ở lại, nhưng khi quay đầu lại, anh phát hiện cô đã ngủ rồi.
Mộ Cẩm Vân hôm nay hiếm khi dễ hòa hợp như vậy, cô đã thu lại sự đề phòng và lễ phép thường ngày của mình, giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lục Hoài Cẩn thu hồi ánh mắt, tốc độ lái xe cũng chậm lại.
Khi xe dừng trước cửa công ty, Mộ Cẩm Vân vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Hoài Cẩn từ bên cạnh nhìn cô, muốn đánh thức cô, nhưng nhìn cô ngủ ngon như vậy, có chút không nhẫn tâm.
Anh lười biếng nghịch điện thoại, bên ngoài mưa vẫn lất phất, nhìn vào cũng thấy lạnh nhưng bên trong xe lại rất ấm.
Thật sự ấm áp, khuôn mặt của Mộ Cẩm Vân cũng đỏ bừng.
Đột nhiên anh cảm thấy nghịch điện thoại cũng không có gì thú vị, vì vậy anh quay đầu lại nhìn Mộ Cẩm Vân bên cạnh.
Vừa nhìn, Lục Hoài Cẩn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặt Mộ Cẩm Vân đỏ bừng thì cũng thôi đi, thế nhưng tại sao môi của cô lại trắng như vậy?
Mày cau lại, anh ngập ngừng đưa tay lên thăm dò nhiệt độ trên trán cô.
Cảm giác bỏng rát khiến anh giật cả mình, anh thu tay lại, phóng xe thẳng đến bệnh viện.
Khi xe dừng lại, Lục Hoài Cẩn do dự một hồi, cuối cùng đưa tay đánh thức Mộ Cẩm Vân.
“Mộ Cẩm Vân?”
Mộ Cẩm Vân cũng không biết hôm nay bản thân có chuyện gì, cô rất buồn ngủ, nghe thấy giọng nói của Lục Hoài Cẩn, cô vô thức muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại nặng nề vô cùng.
“Mộ Cẩm Vân?”
Người bên cạnh lại gọi cô một tiếng, cô chịu không được phải mở mắt ra.
Cô hơi nheo mắt nhìn về phía Lục Hoài Cẩn: “Lục Hoài Cẩn, tới nơi rồi à?”
“Em phát sốt rồi, xuống xe đi đăng ký trước.”
“Tôi bị sốt sao?”
Cô ấy vừa mới tỉnh dậy, phản ứng vô cùng chậm chạp.
“Ừ, em chỉnh quần áo lại trước.”
Vừa nói, anh vừa phủ lên người cô chiếc áo khoác mà cô đã trả lại cho anh lúc nãy.
Mộ Cẩm Vân cau mày, đưa tay sờ trán: “Tôi chỉ uống thuốc hạ sốt, rất nhanh sẽ khỏi, không cần đến bệnh viện đâu.”
Mặt cô rất đỏ, rõ ràng là sốt rất cao.
Lục Hoài Cẩn nhíu mày: “Em đã sốt như thế này, còn trở lại làm việc? Tống Lâm mỗi tháng cho em mấy trăm triệu hay sao? Em làm gì mà phải vất vả như vậy?”
Nghe anh ta nhắc đến Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày.
Lục Hoài Cẩn nói xong liền kéo cửa xuống xe.
Khi gió thổi qua, Mộ Cẩm Vân cả người đều run lên, cô vô thức siết chặt áo khoác mà anh phủ trên người mình.
Chẳng mấy chốc, cuối cùng cô cũng phản ứng lại được.
Cũng vào lúc này, cửa xe đã được mở ra, Lục Hoài Cẩn cầm dù đứng trước mặt cô: “Xuống xe đi.”
Gầm xe địa hình cao, yên xe cũng cao, Lục Hoài Cẩn sợ cô đứng không vững, đưa tay ra đỡ cô xuống xe.
Mộ Cẩm Vân mím môi: “Cậu chủ Cần, tôi còn chưa xin nghỉ phép.”
“Đợi một chút rồi gọi điện xin phép là được. Hơn nữa còn đang là giờ nghỉ trưa. Em cứ vào cấp cứu trước đã.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!