Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng Mộ Cẩm Vân

Chương 334: Anh rất tham lam và muốn nhiều hơn thế nữa
“,”Mộ Cẩm Vân cũng biết bản thân cô gần đây thực sự có chút bận, nhưng Phương Duệ bỏ mặc vị trí ông chủ, cô không thể bắt ông chủ trở về bảo ông ấy đi làm được.
“Em bận thêm một khoảng thời gian nữa thì xong rồi.”
Cô mềm lòng trước, Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.
“Tối nay ăn gì?”
Tống Lâm nghiêng đầu lại liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Mộ Cẩm Vân biết anh lại tức giận rồi, đưa tay kéo vạt áo của anh, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, nghiêm túc lái xe.
Cô có chút buồn cười, Tống Lâm có đôi khi khiến cô cảm thấy giống như một đứa trẻ, phát cáu rất nhanh, đương nhiên, nó cũng đi rất nhanh.
Cô thu tay về và ấn huyệt thái dương.
Khi xe dừng đèn đỏ, Tống Lâm vẫn còn tức giận bỗng nhiên mở miệng nói: “Em định không dỗ dành anh à?’’
Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, sau đó nhướng mày, nhún vai: “Là anh không để ý đến em mà.”
“Hừ.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Em làm việc gì đều thích bỏ cuộc giữa chừng sao?”
“Không phải a.”
Vừa nói cô vừa cúi đầu cười: “Em muốn về nhà rồi dỗ dành thật tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nếu như trong xe không phải chỉ có hai người bọn họ, Tống Lâm đoán chừng mình sẽ không nghe thấy.
Ban đầu anh vẫn còn tức giận, nhưng khi nghe được những lời cô nói, sắc mặt anh mới miễn cưỡng mà dịu lại.
Tống Lâm chọn một nhà hàng mới mở, có lẽ là do mới mở, nên lúc bọn họ đến thì khách ở đây vẫn còn khá đông.
Nhưng mà, Lý Minh Việt sớm đã giúp bọn họ đặt chỗ trước, Tống Lâm báo tên của mình, người phục vụ dẫn họ đến một bàn trống.
Bầu không khí của quán rất tốt, đèn hơi mờ, trước sân khấu lớn có một cây đàn piano, vừa vào chỗ ngồi thì tiếng đàn piano đã vang lên.
Mộ Cẩm Vân không ý thức được mà nghiêng đầu nhìn sang, người chơi đàn là một người đàn ông hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi, mang phong cách Anh Quốc, động tác uyển chuyển, từ xa nhìn vào, anh ta thực sự toát lên vài phần quý tộc.
Cô đang định thu hồi ánh mắt, thì nghe thấy giọng nói của Tống Lâm truyền đến: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, sau đó thu hồi lại ánh mắt mà nhìn sang hướng của anh, phát hiện sắc mặt của anh không được tốt.
Cô nhướng mày: “Không có gì.”
“Ăn ở hai lòng.”
Khóe miệng của anh co rút lại, không nói chuyện, sắc mặt lạnh lùng không ngừng uống nước chanh.
Mộ Cẩm Vân chống tay lên bàn, nâng cằm lên nhìn anh, không nói chuyện, chỉ cười.
Các loại món ăn được đưa lên, Tống Lâm bắt đầu cử động, nhíu mày: “Anh ta đẹp trai hơn anh sao?”
Nghe được lời nói này của anh, Mộ Cẩm Vân gần như không thể nhịn được mà bật cười.
Tống Lâm cứ một mực nghiêm túc hỏi, cô sợ nếu lúc này mà cô bật cười, sắc mặt của anh đoán chừng sẽ khó coi hơn.
Cô nhịn cười, vội vàng lắc đầu: “Không có, anh Tống Lâm là đẹp trai nhất!”
Sau khi cô nói xong, sợ anh không tin, cô lại nói thêm một câu: “Em nói thật đấy.”
Suy cho cùng, trong mắt của kẻ si tình thì đều hóa Tây Thi cả.
Đương nhiên, câu cuối cùng đó cô không dám nói ra.
Tống Lâm nhìn cô một lúc: “Ăn đi.”
Mộ Cẩm Vân cúi đầu cười, cô vừa nhìn thấy rõ ràng trong đáy mắt của anh thoáng qua một ý cười. Cô ăn khá chậm, sau khi Tống Lâm ăn xong, cô mới ăn hết được hai phần ba.
“Em muốn nghe bài nào?”
Khi anh đột nhiên hỏi điều này, Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, nhất thời không phản ứng kịp: “Bài gì cũng được.”
“Ồ.”
Anh trả lời một tiếng, sau đó thong thả ung dung lau tay.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, có phần khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Em tiếp tục ăn đi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi về hướng phía trước sân khấu.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh từng bước từng bước đi về phía cây đàn piano, không biết anh đã nói gì với người chơi đàn, nhưng rất nhanh, anh đã ngồi trước cây đàn piano.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Mộ Cẩm Vân rất nhanh đã nghe ra được, đó là một bài hát tiếng Anh đã khá lâu: “My love”.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây, ngước đầu nhìn thẳng về hướng anh.
Hai người cách nhau gần chục mét, cô thật sự không thể nhìn rõ anh, nhưng mà cô vẫn chắc chắn rằng, Tống Lâm đang nhìn mình.
Sau khi hoàn thành bài hát, Tống Lâm mới vừa đứng dậy. thì bỗng nhiên có một người phụ nữ bước tới.
Mộ Cẩm Vân đứng cách sân khấu không xa, nên có thể nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tống đang lạnh dần.
Cũng không biết là anh đã nói cái gì, người phụ nữ đó bất ngờ chạy đến, cầm bông hoa hồng mà nhà hàng đã chuẩn bị để trang trí ở trên bàn ăn đặt vào tay cô: “Vị phu nhân này, chồng cô thật sự rất đẹp trai!”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên, thì phát hiện Tống Lâm đang nhìn mình.
Dưới ánh đèn, nhìn cả người của anh đều toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.
Mộ Cẩm Vân cười, dùng khẩu hình miệng nói với anh hai từ: “Về nhà.”
Trong giây tiếp theo, người đàn ông nhấc chân và bước tới chỗ cô.
“Nghe có hay không?”
“Nghe rất hay.”
Anh đưa tay dắt cô đi, không nói thêm lời nào nữa.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, đủ có thể nhìn thấy được vẻ đắc ý trong đáy mắt của anh.
Cô đưa bông hồng ở trên tay: “Mượn hoa cúng Phật đi, anh Tống Lâm.”
Anh liếc mắt nhìn, có chút ghét bỏ: “Không cần.”
Hoa được người khác tặng, cô cũng không biết xấu hổ mà đem tặng lại cho anh?
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn đóa hoa hồng trong tay: “Nhìn rất đẹp.”
Kết quả là ngay khi lời vừa mới nói xong, bông hồng ở trên tay cô đã bị anh lấy đi.
Khi đi ngang qua thùng rác, Tống Lâm trực tiếp ném bông hồng đó vào.
“Hoa nở đúng lúc đẹp như vậy, sao anh lại vứt đi?”
“Xấu xí.”
Mộ Cẩm Vân nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh: “Tống Lâm, anh có phải là đang ghen không?”
Vừa nói xong, cô đưa tay chạm vào anh.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô, không nói lời nào, dáng vẻ giống như không muốn để ý đến cô.
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng mà bông hoa này vốn là muốn tặng cho anh, rõ ràng là anh đi lên để thu hút ong bướm. Nói cách khác, Tống Lâm, sao hôm nay anh lại đợt nhiên cao hứng như vậy?”
Nghe được lời cô nói càng lúc càng quá đáng, anh cuối cùng cũng không chịu đựng được, nghiêng đầu liếc xéo cô: “Em nói nhiều quá!”
“Nhưng mà những gì em nói đều là sự thật.”
Cô nhún vai, tỏ vẻ rất ngây thơ.
Cô thực sự không ngờ được rằng, một người như Tống Lâm thường ngày lời cũng không muốn nói nhiều, vậy mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy.
Tống Lâm bị nói trúng tim đen, sắc mặt đều trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Mộ Cẩm Vân sợ rằng anh sẽ khiến cho bản thân sầu muộn đến chết, vậy nên không có tiếp tục nói nữa.
Khi xe đi ngang qua một quảng trường, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ của xe, bên ngoài toàn là những cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo.
Xe đột nhiên dừng lại, cô sửng sốt một chút, có chút khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Xe bị hư sao?”
“Không có.”
Anh liếc nhìn cô một cái, sau đó cởi dây an toàn: “Đợi anh một lát.”
Nói xong, cả người anh nhảy ra khỏi xe.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta đi vòng qua đầu xe rồi đi vào quảng trường, rất nhanh, cô biết anh muốn làm cái gì rồi.
Vào buổi tối, các cặp vợ chồng hoặc một gia đình ba người đi dạo ở quảng trường, họ mang một ít hoa hồng để bán, quả thực là một mặt hàng kinh doanh nhỏ chỉ có kiếm được lời chứ không thể lỗ.
Cô vốn nghĩ rằng Tống Lâm chỉ mua một bông hoa mang về, nhưng kết quả lúc quay trở lại, trên tay lại cầm hẳn một giỏ hoa.
Anh lên xe, nhét giỏ hoa vào trong lòng cô: “Đây mới là hoa!”
Nói xong, anh khởi động lại xe.
Mộ Cẩm Vân nhìn giỏ hoa trước mặt, có chút dở khóc dở cười: “Nhưng mà anh cũng không cần mua hết giỏ hoa mang về như thế!”
“Anh hào phóng mà.”
“…”
Mộ Cẩm Vân xách một giỏ hoa hồng bước vào thang máy, dưới bãi đậu xe không có ai, nhưng mà lên đến tầng một lại có rất nhiều người.
Giỏ hoa hồng trên tay cô thu hút sự chú ý của mọi người, những người trong thang máy đều quay đầu nhìn cô.
Cô xấu hổ, đưa tay chạm vào người đàn ông bên cạnh.
Tống Lâm cau mày: “Lại làm sao vậy?”
Cô lắc lắc đầu, trong thang máy làm sao cô có thể dám nói.
Khi trở về nhà, Mộ Cẩm Vân nhìn giỏ hoa hồng, không nỡ ném đi, cũng không nỡ cứ để chúng như thế này mà héo tàn.
Cô chỉ đành làm sạch bình hoa ở trên bàn ăn, cắt hoa hồng và cắm vào, sau khi làm xong, cô mới ôm đống văn kiện vào phòng sách.
Cô vừa mới xử lý một bản văn kiện, thì cửa phòng sách bị đẩy ra.
Tống Lâm vừa bước vào.
Mộ Cẩm Vân sững sờ: “Anh cần dùng máy vi tính sao?”
“Không cần.”
Nói xong, anh cầm lấy một cuốn sách triết học rồi ngồi trên ghế sô pha để đọc nó.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy tên sách đó, trong lòng không khỏi khâm phục Tống Lâm, một cuốn sách như vậy mà anh cũng có thể đọc được, nếu đổi lại là cô, thì cô đã buồn ngủ ngay từ đầu rồi.
Xử lý xong hai bản văn kiện thì đã gần mười giờ rồi, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Tống Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, anh vẫn thực sự rất nghiêm túc đọc nó, một cuốn sách dày khoảng bốn hay năm xăng ti mét, anh vậy mà đều lật xem rất nhanh.
Cô chau mày, nhấc chân đi tới: “Em đi tắm trước.”
Lúc này Tống Lâm mới liếc nhìn cô một cái, liền nhíu mày: “Không phải là em nói về nhà sẽ tiếp tục dỗ dành anh sao?”
Nghe được lời nói của anh, Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát: “Em đi tắm xong sẽ lại dỗ dành anh.”
Tống Lâm gật đầu: “Ừ, anh đọc sách tiếp đây.”
Cô mỉm cười, quay người rời khỏi phòng sách.
Ngay khi Mộ Cẩm Vân vừa mới rời khỏi phòng sách, Tống Lâm trả cuốn sách vể chỗ cũ, theo cô ra khỏi phòng sách.
Khi Mộ Cẩm Vân tắm xong bước xa, cô nhìn thấy Lâm Tống đang ngồi ở trên giường, cô vừa nghĩ bảo anh đi tắm, anh đã đứng bật dậy: “Anh đi tắm trước.”
Lúc anh bước ra, mái tóc của anh ướt đẫm, Mộ Cẩm Vân lấy khăn đi tới, giúp anh lau khô tóc, sau đó ngồi ở trên giường: “Tống Lâm, anh mau lại đây, em sẽ dỗ dành anh.”
Cô nhìn anh cười, ánh mắt Tống Lâm hơi tối sầm lại, chuyển sang phía trước cô.
Cả hai vừa mới tắm xong, sữa tắm trên người vẫn vòn rất thơm, trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Bộ đồ ngủ trên người anh buông lỏng, Mộ Cẩm Vân nghiêng người kéo cổ áo của anh, ghé vào bên tai anh nói: “Anh muốn em dỗ dành như thế nào?”
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh tối sầm lại: “Vậy em định làm sao để dỗ dành anh?”
Mộ Cẩm Vân bật cười một tiếng, mở miệng cắn vào trên tai anh.
Đôi mắt đen của anh ngưng tụ, anh giơ tay trực tiếp ôm lấy người đó vào trong lòng mình.
Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: “Như thế này được không?”
“Còn gì nữa không?”
Anh rất tham lam và muốn nhiều hơn thế nữa.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh một lát, đưa tay ra rồi bắt đầu đi vào trong cổ áo của anh.
Da dưới lòng bàn tay có chút mát lạnh, vì vậy cô biết Tống Lâm đã tắm nước lạnh.
Nhưng mà lòng bàn tay của cô đặt ở trên đó, lại cảm thấy rất nóng.
Mặt cô hơi nóng, anh lại nhìn cô, nhướng mày, có vài phần khiêu khích: “Chính là như thế phải không?”
Mộ Cẩm Vân mím môi, giơ chân lên ngồi trên người anh.
Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy đó, Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút chột dạ không thể giải thích được.”

Nhấn Mở Bình Luận