14.
"Nghiêm trang chủ, khoan đã......" Tôi xấu hổ ngăn mặt hắn nhích lại gần, nhưng không thể chặn nổi bàn tay đang luồn dưới áo mình, những chỗ bị đụng chạm hơi nóng lên, "Chẳng phải thành hôn xong mới được làm chuyện này sao?"
Mới đầu Nghiêm Thù Lân chỉ xoa bụng tôi, sau đó lại mò tới eo tôi. Chỗ thịt mềm bên hông tôi rất dễ nhột, bị hắn sờ làm tôi rùng mình kêu ra tiếng, còn cảm nhận được hắn thè lưỡi liếm mu bàn tay tôi đang ngăn cản hắn.
Tôi lập tức rụt tay lại rồi nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi của Nghiêm Thù Lân. Hai chúng tôi nhìn nhau một hồi, mặt tôi càng nóng hơn, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Lòng bàn tay Nghiêm Thù Lân chai sần, nhiệt độ cơ thể rất cao, mông tôi bị hắn xoa bóp như nhào bột mì, tôi xấu hổ đến nỗi cả người vừa đỏ vừa nóng như tôm luộc.
Tay kia của hắn đặt trên bụng dưới đang run rẩy của tôi, khi tôi mở miệng gọi hắn, hắn cầm lấy chỗ mềm mại kia của tôi, ngón tay còn xoa nhẹ đầu khấc nhạy cảm mấy lần.
Tôi quay mặt đi chỗ khác thở dốc, túm lấy cánh tay rắn chắc của hắn nói: "Đừng......"
Không không không phải chứ...... Hắn muốn hiếp tôi thật sao?
Tôi chỉ mới quen hắn, mọi điều tôi biết về hắn đều đến từ quyển truyện kia, có bao giờ nghĩ sẽ làm chuyện này với hắn đâu?
"Không thấy sướng à?" Hắn hỏi tôi.
Vấn đề đâu phải là sướng hay không sướng!
Một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Nghiêm gia có thể đứng vững trên giang hồ là trang chủ Nghiêm Thù Lân giết chóc thẳng tay. Người khác sợ hắn nên tất nhiên không dám tùy tiện chọc hắn.
Khi chưa xung đột lợi ích thì tán gẫu với hắn khá vui, dù sao hắn cũng là người rất thông thái, hiểu biết về mọi lĩnh vực.
Nhưng đôi khi hắn bướng như lừa, cố chấp cứng đầu, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, bỏ ngoài tai mọi lời người khác nói.
Trong truyện Khương Nhược Châu và hắn cãi nhau cũng vì thỉnh thoảng hắn nổi điên, làm hại người khác mà không biết.
"Chẳng phải trang chủ chỉ có thể đụng vào trang chủ phu nhân thôi sao?" Tôi chật vật giữ chặt một tay hắn, cảm thấy chỗ kín của mình vẫn đang bị hắn nắm, trên trán rịn đầy mồ hôi, "Ta, ta thấy lá thư kia nói nếu một bên không chung thủy thì hôn sự này sẽ vô hiệu......"
Nghiêm Thù Lân nắm cả hai tay tôi rồi ừ một tiếng.
Thấy hắn chịu dừng lại nghe tôi nói, tôi lập tức tận tình khuyên nhủ hắn: "Ta thật sự chẳng liên quan gì đến chiếc khóa này cả, khi nào chủ nhân thật sự của nó tìm tới thì ngài sẽ thành hôn với y, đâu còn để ý đến......"
Nghiêm Thù Lân nói: "Nhất định phải thành hôn mới được làm à?"
Tôi gật đầu thật mạnh, nghĩ thầm trong sơn trang này không ai dạy hắn yêu đương, vậy tôi phải nói nhiều một chút để thay đổi tư tưởng sai lầm của hắn, không thể để hắn nhất thời nổi hứng tùy tiện hiếp người được.
Rốt cuộc Nghiêm Thù Lân cũng chịu nới lỏng tay.
Hắn nhìn tôi hỏi: "Trước khi thành hôn không được làm gì hết à?"
"Cũng...... cũng không phải." Tôi vắt hết óc nghĩ xem nên nói gì, "Chỉ là chuyện tình cảm phải tiến hành từng bước, ban đầu tâm sự nắm tay là đủ rồi, mới quen ngày đầu tiên đâu thể lên giường ngay được, đôi bên phải có tình cảm với nhau thì mới......"
Nghiêm Thù Lân ngắt lời tôi, lồng năm ngón tay vào tay phải của tôi rồi hỏi: "Còn ôm thì sao?"
"Ôm, ôm chút xíu thì được," tôi nhận ra hình như Nghiêm Thù Lân cố tình giả điếc nên đành phải đổi cách khác, "Nhưng đừng sờ như thế......"
Nghiêm Thù Lân im lặng một hồi, không còn vuốt ve tôi nữa.
Sau khi nằm xuống, hắn lại ôm tôi vào lòng.
Tôi mở to mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào, cảm giác bụng mình bị một vật vừa cứng vừa nóng chĩa vào.
Hai con mèo tam thể lúc nãy nhảy lên người tôi và Nghiêm Thù Lân ung dung dạo bước, khi một con muốn nhảy xuống thì giẫm chân trước lên mặt tôi, còn chân sau lấy đà đạp mạnh vào mặt Nghiêm Thù Lân, sau đó kêu meo meo chạy biến đi.
Tôi che mặt cố nín cười, thấp giọng hỏi Nghiêm Thù Lân đau không.
Nghiêm Thù Lân rũ mắt nhìn tôi một lát rồi hỏi: "...... Lần sau còn cho tụi nó vào phòng ngủ nữa không?"