101.
Hắn là Khương Nhược Châu, nhưng lại không phải Khương Nhược Châu.
Tim tôi đập như nổi trống, suy nghĩ những lời hắn nói. Hắn nhắc tới "kiếp trước kiếp này", chẳng lẽ hắn là "Khương Nhược Châu" kiếp trước sao?
Tôi có thể xuyên sách từ hiện đại đến đây, vậy nhân vật chính Khương Nhược Châu trong truyện trùng sinh cũng không phải không có khả năng. Theo lời hắn nói thì tình tiết trong truyện là giả, còn giấc mơ của tôi lại là thật.
Có vẻ như hắn xem tôi là Doãn Hoàn Từ kiếp trước nên mới làm chuyện thân mật như vậy với tôi. Tôi nghĩ ngợi rồi quyết định tạm thời giả dạng làm "Tiểu Doãn" mà hắn nghĩ, đi bước nào hay bước ấy, để xem hắn bắt tôi về đây với ý đồ gì.
Hắn đưa tay định cởi áo tôi, theo bản năng tôi co người lùi vào góc rồi quay mặt đi. Dường như hắn nhận ra sự kháng cự của tôi nên chồm tới hôn lên cổ tôi, đè tôi vào tường đá lạnh lẽo.
"Ưm," vạt áo tôi mở rộng, làn da trần trụi hơi lạnh, "Khương đại hiệp, ta......"
Những chỗ hắn chạm vào nóng lên, tôi lờ mờ nhận ra hắn muốn làm gì nên vội vã khép đầu gối lại, ngăn chặn tay hắn sờ soạng dưới người mình.
Chẳng lẽ kiếp trước Khương Nhược Châu có ý với Doãn Hoàn Từ sao? Tôi nhắm tịt mắt, lưng rịn đầy mồ hôi, chẳng biết có nên đẩy hắn ra không. Nếu hắn phát hiện tôi không phải người hắn muốn tìm, có khi nào sẽ bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt trong hang đá này không?
"Đừng mở mắt." Nói xong hắn vén khăn tân nương lên rồi bịt kín mắt tôi bằng một miếng vải đen.
"Nhưng, nhưng ta không nhớ rõ chuyện kiếp trước," khi hắn đè tôi dưới người, tôi túm lấy bàn tay to rộng sắp sờ đến ngực mình, bờ môi run rẩy, lí nhí nói, "Doãn Hoàn Từ mà ngươi muốn tìm không phải......"
Tôi còn chưa nói hết thì đầu lưỡi Khương Nhược Châu đã luồn vào giữa hai hàm răng, đầu gối chen vào giữa hai chân tôi, hắn cúi người hôn tôi thật lâu, sau khi mút môi tôi gần sưng mới dừng lại, khàn giọng bảo tôi: "Hôm đó ngươi lấy thân báo đáp ta, ta đưa ngươi ra khỏi Nghiêm phủ rồi giấu ngươi ở một nơi sẽ không bị Nghiêm Thù Lân tìm ra, nhưng ngươi lại......"
Tóc mai hắn phất qua mặt tôi, ngón cái thô ráp vuốt ve hai gò má đỏ ửng của tôi, im lặng một hồi mới nói tiếp: "Chân tình của ta chỉ nhiều hơn chứ không hề thua kém hắn, ngươi làm phu nhân của hắn một kiếp, ta cũng tìm ngươi một kiếp...... Hôm nay ngươi động phòng với ta thì sau này xem như phu nhân Khương Nhược Châu, được không?"
Tôi đưa tay muốn đẩy hắn ra, vô tình đụng phải mặt hắn.
Chỗ da kia rất sần sùi, giống như sẹo, lại giống như dấu ấn. Tôi vội vã thu tay lại trước ngực, nghĩ hắn đã bịt mắt mình thì nhất định là có bí mật nào đó không muốn để mình biết.
"Nếu ngươi có tình cảm với ta," hắn nắm bàn tay run rẩy của tôi trong lòng bàn tay mình, sau đó cúi đầu hôn lên ngực trái trần trụi, đầu lưỡi nóng ướt liếm quanh chỗ kia, giọng điệu lại trở nên ôn hòa, "Nhất định ngươi sẽ nhớ lại những gì đã hứa với ta."
"Khương đại hiệp, ta sợ đau......" Tôi níu tay áo hắn, eo run rẩy dưới tay hắn, lắc đầu nói, "Không......"
Hắn hỏi tôi: "Ngươi và Nghiêm Thù Lân từng làm rồi à?"
Tôi không dám gật đầu, cảm thấy "Khương Nhược Châu" trước mặt khác với đại hiệp chính trực trong truyện nên hơi sợ.
Y phục trên người bị hắn lần lượt cởi ra, hắn ôm tôi rồi xoa bóp chỗ kia qua quần lót lúc nhẹ lúc mạnh. Tôi cắn môi rên rỉ hai tiếng, vô thức cọ chân vào thành giường, cảm thấy bụng dưới dần nóng lên.
"Đã là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta thì tất nhiên phải làm chuyện vợ chồng." Hắn thắp nến trên bàn đá bên cạnh, hôn lên khóe môi tôi rồi nói, "Sẽ không ai quấy rầy đâu."