115.
Khi ngủ dậy, chỗ sưng tấy hôm qua đã bớt đi bảy tám phần. Tôi đứng dậy khỏi giường rồi vốc nước trong chậu đồng bên cạnh rửa mặt, không thấy Khương Nhược Châu trong phòng, nắng sớm le lói rọi qua khe cửa sổ.
Hình như y dậy từ rất sớm, sờ lên chăn đệm phía ngoài đã lạnh. Trên bàn có một cái túi giấy màu nâu, tôi chồm tới ngửi ngửi, bị mùi mỡ rán thơm lừng bên trong làm ứa nước miếng, mở ra nhìn thì thấy xôi gà nóng hổi.
Chẳng biết có phải chừa lại cho tôi không nữa.
Tôi nuốt nước miếng một cái, thực sự đói không chịu nổi nên cúi đầu ngoạm một miếng to làm hai má phồng căng.
Khi Khương Nhược Châu vào thì tôi đang ăn ngấu nghiến bọc xôi gà nấm kia, bị tiếng đẩy cửa của y làm giật nảy mình, may mà y kịp thời rót trà cho tôi, nếu không chắc tôi đã chết nghẹn tại chỗ.
"Ta, ta thấy nó trên bàn......" Tôi hoảng hốt lau vết mỡ trên môi rồi cúi đầu xin lỗi y, "Đói quá nên tiện tay cầm ăn luôn."
"Thì ta mua cho ngươi mà." Y cười nói, "Ta đáng sợ vậy sao?"
Tôi lấm lét nhìn y.
Đêm qua đến muộn quá, lòng dạ tôi rối bời, bóng tối lờ mờ nên chưa kịp nhìn kỹ ngoại hình y.
Mặt Nghiêm Thù Lân lạnh lùng cứng rắn, lông mày rậm thẳng, môi mỏng, tuy đẹp trai nhưng lại khiến người ta cảm thấy hơi tàn nhẫn vô tình. Khương Nhược Châu cũng rất cao lớn, dáng người cường tráng nhưng không làm tôi cảm thấy bị áp đảo, bờ vai rộng, thân hình dưới áo vải nhìn rất săn chắc.
Y có đôi môi cười bẩm sinh, mắt lúc nào cũng cong cong, dường như gặp ai cũng tỏ thái độ ôn hòa. Tôi ngẩn ngơ nhìn y, thầm nghĩ y đẹp trai thật, vừa có vẻ hào hiệp vừa có vẻ thư sinh.
"Mặc dù lần đó bị mấy chén rượu của ngươi hạ gục," Khương Nhược Châu gập ngón trỏ gõ nhẹ lên trán tôi rồi nói, "Ngươi đừng xem thường võ công của ta. Trên giang hồ chẳng mấy người đánh thắng được ta đâu, dư sức bảo vệ ngươi."
Y nói muốn mời tôi xuống lầu ăn cháo, nhưng để che giấu tai mắt người khác, trước tiên phải thay đồ cho tôi đã.
116.
Khương Nhược Châu đem theo y phục mới cho tôi.
Nhưng lại là váy dài mà chỉ có cô nương mới mặc.
Tôi nhìn y, y không giống như đang đùa với tôi, còn nói mặc vậy mới đỡ bị người qua đường chú ý, tất nhiên Nghiêm Thù Lân cũng không ngờ tôi sẽ mặc váy nữ để chạy trốn.
Tôi chẳng biết mình có nên trốn không nữa, nhưng việc đã đến nước này hình như cũng không tiện quay về.
Bên trong còn có một cái yếm.
Khương Nhược Châu đến cột dây cho tôi, nghĩ đến những dấu vết trên người đều bị y thấy hết, tôi xấu hổ đến mức y chỉ đụng vào lưng một cái cũng nhịn không được rùng mình.
"Đừng sợ." Y nắm vai tôi, dịu giọng nói, "Khung xương của ngươi nhỏ hơn nam tử bình thường, eo thon, dung mạo cũng thanh tú, thoa phấn bôi son lên người khác sẽ xem ngươi như cô nương ngay."
Tôi không biết mặc váy nên đành nhờ Khương Nhược Châu mặc giúp.
Y vừa thắt dây lưng cho tôi vừa nói lúc mẹ y kết thông gia từ bé cứ ngỡ mình sẽ sinh con gái, sau này cố ý dạy y cách mặc váy cho cô nương, nói phải như vậy mới hầu hạ được vợ mình.
Chẳng hiểu sao tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh Nghiêm Thù Lân mặc váy, nhịn không phì cười.
Khương Nhược Châu không biết tôi đang cười gì nhưng cũng cười theo rồi hỏi: "Đại trượng phu phải hầu hạ vợ mình chứ, có gì đâu mà ngại."
"Khương đại hiệp, vậy giờ ngươi hầu hạ ta mặc váy," tôi chợt nảy ra ý xấu, nói với y, "Là xem ta như vợ ngươi sao?"
Tôi cứ tưởng y chỉ cười ha ha rồi thôi, ai ngờ y sững sờ trước mặt tôi, trong mắt phản chiếu hình ảnh tôi, vành tai và gương mặt tuấn tú ửng đỏ, cứ như tôi đùa giỡn quá trớn vậy.
Tôi vội nói: "Ta chỉ đùa thôi......"
"Cũng không phải không được." Khương Nhược Châu ngắt lời tôi, trên mặt lại nở nụ cười, hùa theo câu đùa của tôi, "Đoạn đường này ngươi giả làm vợ ta đi, khi nào ta hộ tống ngươi đến phía Bắc thì chúng ta lại kết thúc mối duyên chóng vánh này."