“Em đi nấu cơm cho anh.” Tô cấm Mịch mím môi cười.
Vừa rồi Thời Cảnh An chẳng ăn gì cả, cô hơi lo láng.
“ừ.”
Thời Cảnh An gật đầu, nhìn Tô cấm Mịch đi ra khỏi phòng sách, xuống lầu.
Tô Cấm Mịch làm vài món ăn thanh đạm, hoàn thành một tô mì, làm xong mới gọi Thời Cảnh An xuống.
“Mau qua đây thử đi.”
Tô Cầm Mịch vẫy tay với Thời cảnh An đã xuống lầu.
Thời Cảnh An đi vài bước dài là đến, ngồi xuống bàn ăn trước mắt, nhận lấy đôi đũa Tô cấm Mịch đưa cho, ăn thử một đũa mì.
ừm, mùi vị cũng không tệ.
Động tác ăn cơm của Thời cảnh An rất đẹp mắt, Tô cấm Mịch cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mặt mũi toàn là si mê ngồi bên cạnh nhìn anh.
Mắt thấy anh rất nế mặt mà ăn hết mì, đồ ăn cũng ăn khá nhiều.
Quán gia ỏ bẽn canh nhìn mà trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ ăn nhiều như thế. Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Cấm Mịch tỉnh dậy lúc trời sáng rõ, đi phòng bếp chuấn bị bữa sáng giúp Thời cảnh An.
Rồi đến chỗ Tô Thành Tú.
Mổi ngày cũng nên giúp Tỏ Thành Tú lật người, thêm cả mát xa tứ chi để ngừa cơ bắp bị thoái hóa khô héo.
Đến khi Tô cấm Mịch làm xong những chuyện này, lúc vội vã quay về phòng bếp thì thấy người giúp việc đang thu dọn bát đũa.
“Cảnh An đâu rồi?” Tô cấm Mịch hỏi.
“Cậu chủ đã đi rồi.” Người giúp việc kính cẩn trả lời.
Cô vội lôi điện thoại di động trong túi ra, do dự một chút rồi mới gọi cho Thời Cảnh An.
Nghe tiếng âm báo tắt máy trong điện thoại, cô thấy hơi khó chịu.
Nếu không nhờ Thời cảnh An đi công tác, chỉ sợ Tô cấm Mịch sẽ không biết bản thân lại quan tâm anh đến thế.
Cho đến tám giờ tối, bên kia gọi điện thoại lại cho cô, giọng nói trầm thấp của Thời cảnh An vang lên, cuối cùng trái tỉm treo cao cả ngày hôm nay của Tô cấm Mịch cũng rơi xuống, côi vùi
vào trong ghế sô pha, cầm điện thoại, yếu ớt gọi tên Thời cảnh An.
“Thời Cảnh An.”
Thời Cảnh An ở bên kia dừng một chút, rồi giọng nói dịu dàng như nước ở bên kia nhanh chóng vang lên.
“Sao thế?”
Tô Cấm Mịch cầm điện thoại, trông mong hỏi: “Em có thể gọi video nhìn anh không?”
Thời Cảnh An: “Được chứ.”
Tô Cấm Mịch mừng rỡ, vội ấn mở trò chuyện video
Trong màn hình, Thời Cảnh An như vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, cổ áo tắm mở ra, có thể dễ dàng nhìn thấy cơ bụng rõ ràng của anh.
Hai gò má Tô cấm Mịch ửng đỏ.
“Đang ở ngoài sân à?” Thời cảnh An nhìn
thấy cô, thấp giọng hỏi, một tay cầm khăn mặt lau tóc.
“Đúng rồi.” Tô cấm Mịch gặt đầu liên tục: “ống xã, sớm thế mà anh đã chuấn bị đi ngủ rồi à?”
‘Sáng mai phải dậy sớm.” Anh nhíu mày: “Trời lạnh, mau vào
trong phòng đi.’
“Em không vào.” Trên mặt Tô cầm Mịch toàn vẻ tủi thân.
“Tại sao.” Thời Cảnh An khó hiếu hỏi.