Đối mặt với câu hỏi của quản gia, Tô cấm Mịch cúi đầu, có phần ngượng ngùng nói ra chuyện vừa rồi:
“Quản gia, tôi có làm sai chuyện gì không?”
Nghe cô kế lại, quản gia lại liếc nhìn phòng làm việc đóng cửa, nói nhỏ với Tô cấm Mịch:
“Bà chủ, tất cả những gì ông chủ làm đều là vì cô. Cô cầu xin thương tình, thì chẳng phải cô đang trách ông chủ tự mình đa tình sao?”
Sau khi nghe lời của quản gia, Tô cấm Mịch sững sờ, sau đó lắc đầu nói nhỏ:
“Nhưng tôi không có ý đó.”
Quản gia thở dài:
“Cô chủ, đợi lát nữa, cô tranh thủ dỗ dành ông chủ một chút, nói cho ông chủ biết những gì cô nghĩtrong lòng, thì ông chủ
sẽ không tức giận nữa.’
Mím môi, Tô cấm Mịch gật đầu.
Sự tức giận của Thời Cảnh An kéo dài đến tận buổi tối, trong thời gian đó Tô cấm Mịch vào bếp làm một bàn đồ ăn ngon và tự mình mang vào phòng làm việc.
Mặc dù Thời Cảnh An đã mở cửa, nhưng anh vẫn phớt lờ cô, cho đến tận khi Tô cấm Mịch cảm thấy khó chịu tới mức rơi nước mát, anh mới nhìn vào cô.
“Chồng, em biết anh đối với em rất tốt, là do em không hiểu chuyện.”
Cắn môi, Tô cấm Mịch nhìn Thời Cảnh An với đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy vô cùng khó chịu:
“Nhưng… Thành Tú, em ấy rất thích Tô Quốc Vĩ, nên vì Thành
Tú, em…”
Cô ấp úng một hồi lâu, nhưng vẫn không nói ra được câu đỏ.
Thời Cảnh An hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, nhìn Tô cấm Mịch, dừng một chút trẽn khuôn mặt thanh tú kia, giọng điệu lãnh đạm tràn đầy dịu dàng không dề phát hiện:
“Thật mềm lòng, không trách nhà họ Tô có thể cưỡi lên đầu em.”
Tô Cấm Mịch cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cấn thận nghe Thời Cảnh An khiến trách.
‘Chồng, đến đây, uống cốc nước.’
Khi Thời Cảnh An ngừng nói, Tô cấm Mịch tinh ý, rót một cốc nước cho anh, lấy lòng nói.
Nhưng Thời cảnh An vẫn bất động.
Tô Cấm Mịch cười ngọt ngào, đặt cốc nước lẽn mỏi Thời Cảnh An: “Chồng, là do cẩm Mịch không tốt, vậy anh có thể tha thứ cho em không?”
“Không có lần sau.”
Thời Cảnh An vẫn mềm lòng, nhấp một ngụm nước trong cốc.
Khi nhìn thấy vậy, nụ cười trẽn khuôn mặt của Tồ cấm Mịch lại càng rạng rỡ hơn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, vòng eo mảnh mai bị bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt, đôi mỏi đỏ mọng được người đàn ông ngậm lấy.
Tô Cấm Mịch ngạc nhiên kẽu lèn một tiếng, bờ môi lập tức bị mở ra, để người đàn ông tùy ý cướp đoạt hô hấp của cô.
Trong lúc vô thức, cơ thể của Tô cấm Mịch trớ nên mềm nhũn, hai má đỏ bừng, đỏi mát trong veo bị nhuốm màu dục vọng.
Thời Cảnh An nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình đế lộ ra sự quyến rũ như vậy, cong khóe môi, hiện lèn biếu cảm không có ý tốt.
Sau đó, anh cúi người, bế Tô cấm Mịch bằng tư thế bế công chúa.
Chiếc cốc trong tay Tô cấm Mịch rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Đến lúc lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện mình bị đặt lên trên bàn làm việc của Thời Cảnh An.
Ngửa đầu nhìn người đàn ông ở trước mặt, hai má của Tô cấm Mịch ửng hồng, đẩy lồng ngực rắn chắc người đàn ông như thế vừa muốn từ chối lại ra vẻ mời chào: “ông xã, đồ ăn… Nếu không mau ăn thì sẽ bị nguội mất.”
Thời Cảnh An cúi xuống, đè Tồ cấm Mịch ở dưới cơ thể của mình, hôn nhẹ lên cái cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô, trong giọng nói mơ hồ hiện rõ sự ám muội: “Đế anh ăn no bụng đã rồi nói sau.”
Ăn no gì?