Tỏ Cấm Mịch lấy lại tinh thần, trong mát hiện lèn sự ngượng ngùng đến cực điểm.
Cô vừa định há mồm muốn khuyên vài câu, bờ môi mỏng đã bị người đàn ông ngăn chặn, sau đó hoàn toàn bị người đàn ông khống chế.
Tô Cấm Mịch chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt khắp nơi trên biển rộng, mà Thời cảnh An lại là người cầm lái, điều khiến cô một cách tùy ý.
Dần dần, Tô cẩm Mịch đắm chìm trong đó, hoàn toàn mất đi thần trí.
Lần này Tô cấm Mịch tỉnh dậy là bởi bị đói nên bát buộc phải tỉnh.
Có chút khó khăn mở to mắt, lập tức cảm nhận được đau nhức lan tràn khắp cơ thế. Nhất là phần eo, giống là bị xe tải nghiền ép vậy.
Cơ thế sạch sẽ thoải mái, chác hẳn là đã được người đó rửa sạch hộ. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tô cấm Mịch lại trở nên đỏ bừng.
Đi xuống lầu, quản gia đang sắp xếp người quét dọn vệ sinh.
“Mợ chủ, ngài tỉnh rồi à?” Sau khi nhìn thấy Tô cấm Mịch, quản gia lập tức kêu người dọn đồ ăn lên bàn: “Cậu chủ đã rời đi, trước khi đi còn căn dặn chúng tỏi chuấn bị vài món ăn cho mợ chủ.”
“Đi rồi sao?” Trong lòng Tô cấm Mịch có chút mất mát: “Anh ấy đi khi nào?”
Quản gia nói: “Nửa tiếng trước.”
Tô Cấm Mịch đáp lại một tiếng, nhìn những món ăn đang tỏa ra hương thơm trên bàn, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn lắm.
“Đúng rồi, anh ấy đã ăn chưa?” Tô cấm Mịch hỏi.
Trước đó mình vất vả làm một bàn lớn đầy món ăn, vậy mà người kia lại không ăn, đúng là lãng phí.
Quản gia cười, gật đầu nói: “Mợ chủ yên tâm, cậu chủ ăn xong mới rời đi. Trước khi đi còn khen ngợi tay nghề của mợ chủ tăng lèn không ít.”
“Thật sao?” Tô cấm Mịch nở nụ cười, nói với giọng ngây thơ: “Coi như anh ấy tinh mắt.”
Sau khi dùng xong bữa ăn, Tô cấm Mịch đi trên lầu chăm sóc Tô Thành Tú.
“Thành Tú, anh rế em là người rất tốt. Chờ khi nào em tỉnh lại, nhất định sẽ thích anh ấy.” Tô cấm Mịch nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của Thành Tú, nói liên miên lải nhải một hồi.
Một lát sau, cỏ thở dài một hơi, dùng giọng điệu phức tạp nói: “Thành Tú, hiện giờ chị chỉ còn mỗi mình một người thân là em thôi, em nhất định phải sớm tỉnh lại đó… Anh rế em nói sẽ khiến nhà họ Tô phải phá sản… Chị thật sự rất hận bọn họ.
Nếu không phải tại bọn họ, mẹ sẽ không chết, em cũng sẽ không trở thành người thực vật.” Nói đến đây, giọng nói của cỏ trở nên lạnh lùng.
“Còn có Tô Tú Anh nữa!” Cắn chặt môi, Tô cấm Mịch oán hận nói: “Không ngờ cô ta lại xúi giục Tô Quốc Vĩ đưa em đi. Bọn họ biết rõ cơ thế của em không tốt, vậy mà bọn họ vần làm vậy. Chị hận bọn họ, thật sự rất hận bọn họ!”
Tô Cầm Mịch biết Tô Thành Tú không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng cô vẫn muốn nói, muốn trút bỏ những cảm xúc trong đáy lòng này ra ngoài.
Lúc đối mặt với Thời Cảnh An, phần lớn thái độ của cỏ càng là lấy lòng và kính sợ, nhưng khi đối mặt với người thân nhất, cô lại có thế buông lỏng tất cả sự đề phòng.
Sau khi bước xuống lầu, Tô cấm Mịch nhặn được một cuộc gọi có số lạ, bên trong truyền ra giọng nói vô cùng tức giận của Tô Quốc Vf: “Tô cấm Mịch, rốt cuộc con đã nói cái gì với Thời Cảnh An, tại sao cậu ta lại nhằm vào nhà họ Tô chúng ta?”
Sau khi Thời cảnh An đưa Tô Thành Tú đi, cả nhà Tô Quốc Vĩ đều rơi vào tình trạng hoảng loạn tột độ.
Vi lý do này, Tô Tú Anh thậm chí còn suýt chút nữa bị Tô Quốc Vĩ quở trách.
Chủ ý này là của cô ta, hiện tại kế hoạch không thành cồng, chẳng những không khống chế được Tô cẩm Mịch mà thậm chí còn đắc tội Thời Cảnh An, khiến anh tuyên bố muốn nhà họ Tô phá sản.
Du Vân Linh và Tô Quốc Vf cãi nhau rùm beng, nói rằng nếu không phải là bởi vì Tô cấm Mịch không nghe lời, bọn họ sẽ không mạo hiểm làm ra chuyện như vậy, cũng sẽ không tồn tại tình huống chọc giận Thời Cảnh An.
“Cấm Mịch, con mau khuyên bảo Cảnh An nói một chút, khuyên cậu ta giơ cao đánh khẽ buông tha cho nhà họ Tô đi.” Tô Quốc Vĩ nghĩ đến những gì Du Vân Linh đã nói với mình, cố gắng đè nén lửa giận, cố gắng dùng thân phận người bố để làm Tô Cấm Mịch dao động.
“Buông tha nhà họ Tô sao?” Tô cấm Mịch cười mỉa mai: “Dựa vào cái gì chứ? ông và Tô Tú Anh tự ý đưa Thành Tú đi, tồi còn chưa tìm các người tính sổ đâu, không ngờ ông lại liên hệ với tỏi trước.”
Giọng nói thành khấn của Tô Quốc Vf lọt vào trong tai của Tô Cấm Mịch: “Cấm Mịch, Thành Tú là con của bố, bố đưa thằng bé về nhà mình thì có gì không đúng? Đúng, bố không nói trước một tiếng với con, nhưng đó cũng là bởi vì lo lắng con sẽ không đồng ý. cấm Mịch, con cũng không thế trơ mát nhìn nhà họ Tô chúng ta bị hủy hoại trong tay cảnh An đúng không.”
“Ý nghĩ của Cảnh An không phải là thứ mà tôi có thể kiểm soát.” Tô Cấm Mịch hời hợt nói: “Anh ấy hủy hoại nhà họ Tỏ là bởi vì các người gan to bằng trời, dám ra tay cướp người ở nhà họ Thời.”
Không biết rốt cuộc là thật sự ngu xuấn hay là đang giả vờ ngu xuấn nữa.