Từng cuộc gọi thúc giục đều lần lượt gọi đến đây, nhìn thấy lửa đã sắp cháy đến nơi rồi thì lúc này Tô Quôc Vf mới vứt bỏ khuôn mặt già nua để đến đây cầu xin cô.
Bản thân không chỉ đến nhận lỗi với cô, thậm chí con nói chuyện với cô bằng một bộ dạng khúm núm, nhưng có như thế nào thì cũng đều không lấy được một chút sự hòa nhã từ cô, Tô Quốc Vĩ đã cực kỳ tức giận rồi.
Ông ta nâng tay lên vổ bàn một cái, chỉ vào Tô cấm Mịch lớn tiếng mắng: “Lúc trước tao nên bóp chết đứa con bất hiếu như mày thì bây giờ cũng không cần tức giận như vậy. Bây giờ mày sống tốt như thế thì biến thành con sói mắt trắng rồi đúng không?”
Du Vân Linh châm chọc nói: “Chồng à, lúc trước em đã nói rồi, cái thứ này chỉ là nuôi phải một con sói mắt trắng thôi. Tính tình giống hệt như mẹ của nó vậy.”
Điếm yếu lớn nhất của Tô cấm Mịch chính là mẹ mình và Tô Thành Tú, cho dù có đối xử tệ hay thậm chí là máng cô thì cô cũng không sao, nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục mẹ mình và Tô Thành Tú.
“Bà có tư cách gì mà nói mẹ tôi? Đúng là một Tuesday không biết xấu hổ. Năm đó bà làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, bà cho rằng thời gian lâu thì sẽ không có người nào biết sao?” Đôi mắt lạnh lẽo của Tô cẩm Mịch nhìn chằm chằm bà ta, mắng từng chữ một.
Du Vân Linh và Tô Quốc Vĩ không biết trong lòng có quỷ hay sao, khi nhìn thấy thái độ kiên cường của cô thì cả hai đều cùng ngây ngấn cả người.
“Sao hả? Bây giờ sao không nói lại nữa à?” Nhìn thấy vẻ mặt kì quái trên mặt bọn họ, Tô cấm Mịch cong khóe môi cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói rồi, chuyện này sẽ không trôi qua như vậy đâu, các người cứ chờ đó cho tôi, chờ sau khi chân tướng lộ ra thì chạy không thoát đâu.”
Nhìn thấy Tỏ Quốc Vĩ, Du Vân Linh và Tỏ Tú Anh tức giận vội vàng rời đi, trên mặt Tô cấm Mịch lại không có chút cảm giác thắng lợi nào.
Sau khi ngồi trên sô pha một lúc thì cô mới đứng dậy đi về phía sân nhà ở hướng Tây Bắc.
Người giúp việc ở ngoài cửa đang cẩn thận sắc thuốc, lúc nhìn thấy cô đến thì cung kính lên tiếng tiếp đón.
Cô cười yếu ớt vuốt cằm, sau đó đi bộ vào phòng ngủ, nhìn thấy quản gia Trương và hai người hầu khác đang đồng tâm hiệp lực ôm lấy Tô Thành Tú đang nằm ở trên giường xuống, cẩn thận đặt cậu ấy ngồi vào trên xe lăn.
Đừng nhìn Tô Tú Thành bây giờ mới mười lăm tuổi, thân hình đã cao đến như người trưởng thành rồi, có lẽ là vì hàng năm ốm đau nằm ở trên giường, không có đủ sự rèn luyện nên tứ chi thon dài nhìn qua tinh tế hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi, lại còn mang theo một cảm giác yếu ớt nữa, giống như chỉ cần một trận gió thoảng qua cũng có thế thối bay người, làn da trắng nõn lại lộ ra sự tái nhợt của bệnh tật.