Tô Quốc Vĩ chỉ chờ những lời này của cô, bước chân rất nhanh dừng lại. Sau khi hít dài một hơi thì xoay người lại nhìn cô: “Yêu cầu của bố không cao đâu, giúp bố trả hết nợ nần bây giờ của nhà họ Tô là được rồi.”
Lời vừa nói ra thì Tô cẩm Mịch chỉ thấy buòn cười đến cực điếm: “Đúng là công phu sư tử ngoạm, sao ông lại có thế mặt dày đến mức này?”
Tô Quốc Vĩ bày ra một bộ dạng vỏ lại vươn hai tay ra: “Bảy giờ con chính là mợ chủ của nhà họ Thời, chút tiền đó với con mà nói cũng không phải là quá đáng chứ? Đương nhiên, con cũng có thể lựa chọn từ chối, bố tuyệt đối sẽ không ép con đâu, Nhưng mà vẫn là lời cảnh cáo trước đó thôi, trong tay bố vẫn còn rất nhiều bí mật về mẹ con mà người ngoài không thế biết, dù sao nhà họ Tô cũng sắp xong rồi, bố không ngại phát tán những chứng cớ này ra đâu. Dù sao cũng phải chết, đã thế thì mọi người cùng chết.”
Cuối cùng Tô cấm Mịch vẫn là đồng ý rồi.
Sau khi Tô Quốc Vĩ rời đi thì Tô cấm Mịch mới mở lá thư này ra, bẽn trong chỉ có hai trang, viết về sự không hài lòng đổi với tình trạng cuộc sống hiện tại, nhìn thấy mức độ ố vàng của tờ giấy, cùng với chữ viết trên mặt thì có thế thấy được, chắc chắn là đã được viết thật lâu từ trước rồi.
Cách đây nhiều năm, Tô cấm Mịch đã hoàn toàn không còn nhớ rõ chứ viết của mẹ mình, nhưng mà giọng điệu trong này thật sự rất giống giọng nói thân thuộc kia.
Sau đó cô lại lấy ra một bức ảnh chụp khác từ trong bức thư,
trong ảnh chụp là một đôi nam nữ trẻ tuối, hai người cười vui vẻ hòa thuận hướng về người chụp ảnh, cô gái trẻ tuối xinh đẹp, chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, đúng là một đôi trời sinh mà.
Tô Cấm Mịch liếc mắt một cái đã nhận ra người trong ảnh chụp này chính là mẹ cô, nhưng người đàn ông bên cạnh kia thì cô lại không nhận ra.
Nhưng không biết vì cái gì, khi nhìn thấy người đàn ông mặt mày sáng sủa này thì cô cảm giác hơi giống như là đã từng quen biết, nhưng có vắt hết óc ra thì cũng không nghĩ được rốt cuộc là đã gặp qua ở nơi nào.
Trùng hợp sau đó Thịnh Hiền Hoa lại gọi tới đây, vẩn hỏi Trân Dịch Thành có trở về hay không như bình thường.
Tô Cấm Mịch bất đắc dĩ trả lời: “Còn chưa đâu, nghe nói anh ta còn ở đó thêm vài ngày nữa mới trở về.”
Lời này vừa nói ra thì microphone đã truyền tới tiếng kêu rẽn trời đất buồn thảm của Thịnh Hiền Hoa, mổi tiếng vang lên lại càng có ảm lượng to hơn.
Vì đề phòng bị thủng màng nhĩ, Tô cẩm Mịch nhanh chóng đưa điện thoại di động ra xa khỏi tai mình.
Sau đó, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô nhớ tới bức thư và ảnh chụp Tồ Quốc Vĩ đưa cho mình hôm nay.
Vì thế cô đưa điện thoại lại gần hỏi Thịnh Hiền Hoa, ảnh chụp mới và bức thư có thế làm giả, làm giống như một bức ảnh được chụp từ lảu không.
Nghe vậy Thịnh Hiền Hoa vô cùng chắc chắn gật đầu: “Đương nhiên! Bây giờ cho dù cô có viết một bức thư hay là chụp một bức ảnh mới thì tôi đều có thế biến nó trở về lúc thập niên năm mươi giúp cho cô một cách chân thật.”
Tỏ Cấm Mịch mím mỏi, im lặng một lát sau rồi nói: “Thịnh Hiền Hoa, chổ tôi có một bức ảnh và một bức thư, cô có thế kiếm tra giúp tôi một chút không?”
Thịnh Hiền Hoa không chút suy nghĩ gì mà gật đầu đòng ý ngay, rồi còn hỏi một câu Thời Cảnh An có biết việc này không?
Tỏ Cấm Mịch cũng rất rối rắm, mới quyết định nói dối Thời Cảnh An trước, dù sao chuyện này rốt cuộc là như thế nào còn chưa biết, chờ sau khi cô biết rõ ràng thì nói cho anh cũng không muộn.
Vừa mới cúp điện thoại xong thì Thời Cảnh An trờ lại.
Tô Cấm Mịch nghĩ rằng anh vẫn sẽ giống như bình thường, tới đây thăm cỏ sau đó lại xoay người trở về phòng sách ngủ.
Nhưng mà không biết hôm nay anh bị làm sao, sau khi trở về tắm rửa xong, lại trực tiếp ôm cô lên trên giường.
Tô Cấm Mịch vui vẻ nằm trong lòng anh, hơi hơi ngấng đầu nhìn anh: “Sao hôm nay anh không ngủ ở thư phòng nữa vậy?”
Dường như anh đang rất mệt, sau khỉ ừ một tiếng thì ôm chặt
cô vào trong ngực và không nói thêm gì nữa.