Năm nay thời tiết không được ôn hòa cho lắm, thay đổi thất thường giống như vị khách đang đứng trước mặt Giang Noãn Chanh. Giây trước còn nổi nóng, gần như muốn lật đổ căn phòng, giây sau cô vừa xuất hiện đã lại tươi cười, niềm nở chạy ra đón lấy cô. Đám người còn lại trong phòng vừa nhìn thấy Giang Noãn Chanh tới đều âm thầm thở ra một hơi, bọn họ biết chỉ cần cô xuất hiện chậm thêm một giây, bọn họ nhất định sẽ bị người đàn ông kia dày vò đến chết.
Giang Noãn Chanh mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh bàn tay bẩn thỉu của người đàn ông đó. Trên người hắn toàn mùi rượu, từ trên xuống dưới đều khiến người ta phát kinh. Giang Noãn Chanh rất không thích mùi hương này nhưng cô lại không thể né tránh, rất đơn giản đây là công việc kiếm ra tiền duy nhất vào thời điểm này của cô.
Giang Noãn Chanh cong người để lộ đường cong xinh đẹp, người đàn ông không những không tức giận ngược lại còn nhìn đến mê mẩn. Cũng đúng thôi, trong thành phố Thương Hoa này, người có thể khiến đám đàn ông điên đảo nhất cũng chỉ có mình Giang Noãn Chanh – Vũ nữ nổi tiếng của quán bar Thương Hội.
“Trần tổng đến chơi lại không thể nhanh chân tiếp đón là lỗi của Chanh Chanh. Chanh Chanh kính anh một ly coi như chuộc lỗi, Trần tổng thế vậy có được không?” Giang Noãn Chanh cười nhẹ. Lúc này trên người cô vẫn khoác chiếc vest đen. Người đàn ông cô đang phải đối phó là cậu chủ nhỏ của Trần thị - Trần Điềm Kiệt. Có tài làm ăn nhưng tài ăn chơi cũng chẳng kém. Ngày nào cũng phải góp mặt tại Thương Hội mới chịu. Giang Noãn Chanh vừa kết thúc giờ làm của mình, chuẩn bị đi tìm Mẫn tỷ lấy lương hôm nay thì nghe tin Trần Điềm Kiệt đến quán bar. Vì thế lại phải tự mình chạy đến tiếp đón hắn. Thương Hội có một quy tắc, chỉ cần là khách quý đều do Giang Noãn Chanh chủ động đến tiếp. Nếu không làm hài lòng khách quý, cô sẽ bị phạt rất nặng. Một con người cần tiền như cô, tất nhiên sẽ không để miếng ăn không cánh mà bay.
Vừa nói, Giang Noãn Chanh vừa cúi người rót rượu. Áo vest đen nữ theo hành động của cô mà dần dần trượt xuống. Ánh đèn mờ ảo trong phòng rọi trên đỉnh đầu cô, chiếu lên xương quai xanh gợi cảm của cô. Đến phụ nữ nhìn thấy một Giang Noãn Chanh thế này còn không kìm được mà mê mẩn thì nói gì đến Trần Điềm Kiệt đang đứng phía sau.
Trần Điềm Kiệt không nói gì, hắn đợi Giang Noãn Chanh rót đầy một cốc rượu, đứng thẳng người đối diện với hắn. Lúc này, Trần Điềm Kiệt mới có hành động, khóe miệng hắn cong lên, đổi cốc rượu trong tay cô thành một chai rượu vang mới được hắn mở nắp. Giang Noãn Chanh mặt vẫn không đổi sắc, đám người còn lại trong phòng đã tự động nuốt giúp cô một ngụm khí lạnh.
Rượu Trần Điềm Kiệt gọi đều là loại nặng, uống một ngụm là say. Giang Noãn Chanh vì muốn phục vụ hắn đã tự nguyện rót một cốc đầy, nói đi nói lại cũng là cô nể mặt hắn nhưng Trần Điềm Kiệt tất nhiên không muốn buông tha cho cô. Để Giang Noãn Chanh uống hết một chai rượu nặng như vậy chắc chắn muốn lấy mạng cô. Cả Thương Hội ai mà không biết Giang Noãn Chanh có bệnh dạ dày.
“Chanh Chanh, hôm nay cô đến muộn làm tôi không hài lòng. Một cốc rượu đã muốn xóa bỏ tội lỗi, cô thấy có đủ không?” Trần Điềm Kiệt nhét chai rượu vào lòng bàn tay Giang Noãn Chanh. Tay cô rất lạnh, đây không phải điều nên có của một người học vũ đạo.
Giang Noãn Chanh cười, ánh mắt hơi lạnh buốt: “Trần tổng đã thấy không đủ thì tôi cũng thấy không đủ. Nếu một chai rượu này đủ để khiến anh hài lòng thì Chanh Chanh sẽ chiều lòng anh. Anh xem, anh dọa đám người mới vào làm sợ hết cả rồi. Nếu bọn họ mà chạy hết, tôi biết nói gì với Mẫn tỷ đây?”
Giang Noãn Chanh vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu uống rượu. Động tác rất bình thản nhưng chỉ có mình cô biết mỗi khi nuốt chất lỏng kia xuống, dạ dày cô khó chịu ra sao. Cô đánh mắt cho đám người kia ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng đã chỉ còn lại cô và Trần Điềm Kiệt. Trần Điềm Kiệt không phải thiếu gia tầm thường, nếu còn để bọn họ ở lại chắc chắn hắn trở thành bóng ma trong lòng họ mất.
Người cần đi đã đi, Trần Điềm Kiệt thở dài, hắn giật lấy chai rượu trong tay Giang Noãn Chanh, đưa cho cô một cốc nước lọc: “Diễn thì diễn thôi, cần gì phải uống thật chứ?”
Giang Noãn Chanh tặc lưỡi: “Không toàn thân đầy mùi rượu làm sao Mẫn tỷ lại cho mình thêm tiền?”
“Cậu muốn tìm việc làm nói với mình là được rồi, sao phải ở đây chịu khổ?” Trần Điềm Kiệt không hiểu nổi cô. Thực ra, Trần Điềm Kiệt và Giang Noãn Chanh đã có một giao ước. Hắn đến Thương Hội làm loạn, hoàn thành vai diễn một cậu ấm “hư thân mất nết” còn Giang Noãn Chanh sẽ vào vai binh sĩ dũng cảm đến đàm phán với hắn. Cũng nhờ có thương vụ này, lần nào Trần Điềm Kiệt đến Thương Hội xong cô cũng được Mẫn tỷ bo thêm tiền.
Giang Noãn Chanh và Trần Điềm Kiệt là bạn học chung, quan hệ không tệ. Nhiều khi nghĩ lại cô cũng lấy làm lạ, một người đàn ông có điều kiện tốt như Trần Điềm Kiệt sao có thể trở thành bạn học của cô được chứ? Hay là ông trời đang thương hại cô?
[ … ]
Giang Noãn Chanh không ở lại bên cạnh Trần Điềm Kiệt lâu, thời gian vừa đủ là cô đã rời đi. Cũng may vừa rời khỏi phòng đã gặp Mẫn tỷ. Mẫn tỷ thấy Trần Điềm Kiệt không làm loạn, trong lòng vô cùng vui mừng đưa thêm tiền cho Giang Noãn Chanh, còn dặn cô phải về nhà sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn đến làm. Giang Noãn Chanh không muốn nói nhiều, đại loại chỉ nói vài câu cảm ơn rồi vội rời đi.
Nơi cô thuê không cách Thương Hội quá xa, đi qua một con hẻm nhỏ là tới nơi. Chỉ là chưa kịp đi qua, Giang Noãn Chanh đã gặp một đám người. Cô biết bọn họ, là đối tác làm ăn của Trần thị, cũng là khách quen của Thương Hội. Giang Noãn Chanh không muốn gặp rắc rối, cũng không muốn quay lại làm việc. Cô kéo cao áo vest che đi gương mặt, nấp gọn vào một góc đợi bọn họ đi qua.
“Kia không phải Chanh Chanh nổi tiếng của Thương Hội sao? Có duyên gặp tại đây sao lại không nói với nhau câu nào?” Người đi đầu đoàn đã sớm nhận ra Giang Noãn Chanh. Trước kia hắn muốn đơn độc chiếm lấy cô nhưng lại bị Trần Điềm Kiệt lấy chỗ trước, không can tâm bao nhiêu lần cuối cùng cũng có được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Giang Noãn Chanh giả điếc. Mười đầu ngón tay siết chặt lại với nhau, cố gắng khiến bản thân tàng hình trong mắt bọn họ.
Người kia không thấy Giang Noãn Chanh trả lời, trong lòng nóng như lửa, lại sợ đột nhiên Trần Điềm Kiệt xuất hiện phá vỡ cơ hội tốt của hắn. Hắn vươn tay, không cần dùng quá nhiều sức cũng kéo được Giang Noãn Chanh đến trước mặt.
Hôm nay quả thực Giang Noãn Chanh đã quá mệt, không muốn tiếp tục công việc này nữa. Vì sự xuất hiện của người kia, cô đã ở lại Thương Hội một tiếng đồng hồ. Trước mắt đi tới một chiếc xe hơi sang trọng nhưng có lẽ do quá tối nên cô không nhận ra điều này, cửa xe hé mở. Giang Noãn Chanh trong đầu chỉ có một chữ “liều”.
Cô dùng lực đá thẳng vào điểm yếu của người đàn ông đó, một tay giữ chặt lấy áo vest bỏ chạy. Giang Noãn Chanh chui vào trong xe, thuận tay khóa trái cửa xe. Làm xong một loạt hành động, cô mới nhận ra xe này vốn dĩ không phải xe chở khách thông thường. Đồng thời cô còn nhận ra có một ánh mắt vừa lạnh vừa sắc đang muốn “giết chết” cô.