Dứt lời, Lệ Mạc Tây cúp điện thoại, hắn còn cẩn thận chỉnh điện thoại của mình sang chế độ im lặng như sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của Giang Noãn Chanh. Nguyên Bảo ở đầu bên kia ngây ra, hắn làm sao có thể tin được đây là lời nói vừa được thốt ra từ chính miệng của ông chủ mình? Lệ Mạc Tây của trước kia chưa từng sử dụng cụm từ “làm việc quá độ”. Đối với hắn mà nói, công việc chính là thức ăn, có thể ăn mãi không chán, ăn mãi không no và ăn không biết mệt. Nguyên Bảo bỗng dưng nhớ tới hình ảnh của Giang Noãn Chanh, chẳng nhẽ hai người này hôm qua đã xảy ra chuyện?
Không chỉ mình Nguyên Bảo bất ngờ mà đến người làm trong biệt thự cũng hoảng hốt không kém. Người chủ thường ngày không thấy mặt hôm nay lại trốn làm ở nhà, đây chính là chuyện hoang đường! Giờ đây, bọn họ không ngừng truyền tai nhau về thân thế thần bí của Giang Noãn Chanh. Lệ Mạc Tây không thích phụ nữ, đây là tin đồn trong truyền thuyết đã được chứng thực. Thế nhưng Giang Noãn Chanh lại được chính hắn đưa về, hắn còn vì cô mà ở trong nhà cả một ngày, không cần đến tập đoàn làm việc, tin tức này mà được truyền khắp Lệ gia chắc chắn mọi người đều phát hoảng.
Nhiều người nói rằng Giang Noãn Chanh là thiên kim tiểu thư, nhưng nhiều người lại cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường, là món đồ chơi trong tay Lệ Mạc Tây. Dẫu sao từ trên xuống dưới Giang Noãn Chanh không có gì đáng giá.
Khi Giang Noãn Chanh tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen như mực. Giường bên cạnh đã vắng hơi ấm từ lâu. Giang Noãn Chanh ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Kể từ khi bước vào căn phòng này, bây giờ cô mới để ý kỹ diện tích của nó quá lớn. Cách bày trí đơn giản làm trống rất nhiều chỗ, tuy nhiên nhìn vẫn rất phù hợp. Giang Noãn Chanh tặc lưỡi một cái, nhìn không ra đây là phong cách của Lệ Mạc Tây.
Cô quấn chặt chăn bước xuống giường, vớ lấy bộ đồ mà Lệ Mạc Tây đã chuẩn bị trước đó rồi chui thẳng vào nhà tắm. Giang Noãn Chanh không dùng nước nóng, đứng dưới vòi hoa sen để nước lạnh xối thẳng vào cơ thể cô. Cơ thể nhỏ nhắn không nhịn được mà run lên cầm cập, thế nhưng cô vẫn không hề đưa tay điều chỉnh nhiệt độ. Thời khắc này, Giang Noãn Chanh chỉ cần nhắm mặt lại cũng nhìn thấy cảnh tượng cô và Lệ Mạc Tây điên cuồng, cùng nhau triền miên.
Giang Noãn Chanh biết cô không nên đồng ý với hắn. Nhưng giống như Lệ Mạc Tây đã nói, cô không có lựa chọn. Người đàn ông này vừa ngang tàn vừa bá đạo, cứ thế từ từ dồn cô vào góc khuất, ép cô phải tiếp nhận hắn. Hai chân Giang Noãn Chanh mềm nhũn, đứng không vững tay cô chống vội vào tường, từ từ trượt xuống.
Giang Noãn Chanh bỗng dưng đưa tay về phía trước, nhìn làn da đỏ ửng vì sự trêu đùa của Lệ Mạc Tây, cô lại dùng sức kỳ mạnh. Cô không ngừng thuyết phục bản thân đây chỉ là sự cố. Sau khi cô bước chân ra khỏi căn biệt thự này, ác mộng sẽ chấm dứt, cuộc sống của Giang Noãn Chanh sẽ lại trở về cuộc sống thường ngày.
Cô và Lệ Mạc Tây không có liên quan đến nhau!
[ … ]
Chỉnh trang lại trang phục, Giang Noãn Chanh được giúp việc đưa xuống gặp Lệ Mạc Tây. Hắn đang ở trong phòng ăn, trên bàn có chuẩn bị hai bộ chén đũa. Lệ Mạc Tây nhìn thấy Giang Noãn Chanh xuống, trên người mặc bộ váy trắng tinh do hắn chuẩn bị vô cùng hài lòng, hắn đánh mắt về vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi xuống ăn đi!”
Giang Noãn Chanh dừng bước, đợi đến khi giúp việc lui xuống cô mới trả lời: “Không cần. Tôi muốn đi về! Việc Lệ tổng muốn tôi đã giúp anh thỏa mãn rồi, bây giờ có phải Lệ tổng cũng nên đáp ứng tôi không?”
Lệ Mạc Tây không ép Giang Noãn Chanh, hắn gõ mạnh xuống bàn, từ bên ngoài có một người đàn ông lớn tuổi bước vào, ước chừng khoảng 55 đến 60 tuổi. Giang Noãn Chanh đoán có lẽ ông là quản gia của biệt thự.
Người đàn ông đưa cho Giang Noãn Chanh một tấm chi phiếu, nơi cần điền tiền để trống, phía dưới đã có chữ ký của Lệ Mạc Tây. Điều này đồng nghĩa chỉ cần cô tùy tiện điền xuống dưới một con số, số tiền đó sẽ thuộc về cô. Giang Noãn Chanh mặt không cảm xúc nhìn chăm chăm tấm chi phiếu đó, chợt bật cười.
“Lệ tổng làm thế là có ý gì?” Chẳng nhẽ hắn thật sự coi cô là gái bán thân, chỉ cần trả giá là có thể tùy thích sử dụng?
“Ý tứ không phải rất đơn giản sao? Cô cần bao nhiêu tiền thì có thể điền vào đây, coi như là tôi đã mua thời gian của tôi!” Lệ Mạc Tây buông đũa xuống, hắn chống hai tay lên bàn, lạnh nhạt nhìn Giang Noãn Chanh. Hắn không thích thái độ này của cô, vẫn là khi cùng hắn triền miên khiến hắn cảm thấy thích thú nhất.
“Vậy thì để tôi nói cho anh biết, là tôi muốn làm với anh, muốn dùng anh để giải tỏa nhu cầu của mình!” Giang Noãn Chanh nói rất chậm, từng câu từng chữ rất tròn, rất rõ. Vừa nói, cô vừa cầm tấm chi phiếu trên tay xé rách. Lệ Mạc Tây trong lòng bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì.
“Quản gia Phùng, ông lui xuống trước!” Lệ Mạc Tây nhìn người đàn ông lớn tuổi đứng phía sau Giang Noãn Chanh, như cười lại như không.
Sau khi người kia rời đi, Lệ Mạc Tây tiến dần về phía cô. Giang Noãn Chanh cây ngay không sợ chết đứng, cứ lặng lẽ đứng im ở đó. Tới khi hắn càng tiến càng gần, tựa hồ như sắp dính chặt lấy cơ thể cô, Giang Noãn Chanh mới biết bản thân cô cần chạy, nhưng lúc này đã quá muộn.
“Giang Noãn Chanh, cô đừng có không biết điều!” Lệ Mạc Tây muốn chạm lên gương mặt cô nhưng lại bị Giang Noãn Chanh thẳng thừng nghiêng mặt né tránh.
“Lệ tổng dừng lại được rồi. Nhu cầu của tôi đã được giải quyết, anh bây giờ không khác nào một món đồ chơi mà tôi muốn vứt đi!” Lao đã đâm về trước muốn thu về là chuyện khó, dù sao cũng không trốn thoát được nên Giang Noãn Chanh quyết tâm mạnh mẽ một lần, đối diện với Lệ Mạc Tây.
Nếu là người khác nói với Lệ Mạc Tây những lời này, bàn tay của hắn không phải muốn đặt lên gương mặt của người đó mà nơi đặt lên sẽ là cổ, sau đó dần dần siết lại. Nhưng với Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây chỉ cảm thấy có phần thú vị. Cô là người đầu tiên thản nhiên nói với hắn, hắn chỉ là đồ chơi của cô. Bỗng dưng trở thành đồ vật trong tay người khác, Lệ Mạc Tây thấy cảm giác này không tồi!
“Nếu tôi có là đồ chơi của cô đi chăng nữa thì cô nghĩ cô có thể tùy tiện vứt bỏ sao? Giang Noãn Chanh, cô cũng biết giá trị của tôi lớn như thế nào? Là người khác, chắc chắn sẽ dốc hết sức dỗ món đồ chơi này vui vẻ chứ không phải năm lần bảy lượt chọc nó tức!” Lệ Mạc Tây dẫm lên tấm chi phiếu bị Giang Noãn Chanh xé vụn, trong lòng không hề vui vẻ.
“Đã là đồ chơi, không muốn nữa thì có thể vứt đi. Lệ Mạc Tây, tứ chi tôi đầy đủ, muốn kiếm tiền là chuyện đơn giản. Khi đã có tiền trong tay, muốn mua loại đồ chơi nào thì mua loại đồ chơi đó!” Nói xong, Giang Noãn Chanh nhân lúc Lệ Mạc Tây không để ý đẩy hắn ra xa. Cô nhân cơ hội đứng cách hắn một đoạn. Giang Noãn Chanh móc trong túi áo vest một tấm danh thiếp vứt lên trên mặt bàn.
“Địa chỉ liên lạc của tôi ở đó, anh yên tâm thứ tôi làm vỡ tôi sẽ đền đầy đủ, dù nó đắt đến đâu Giang Noãn Chanh tôi cũng sẽ trả cho bằng sạch!” Không đợi Lệ Mạc Tây phản ứng, Giang Noãn Chanh đã quay đầu bỏ đi.