Sau khi gia nhập đoàn làm phim, Giang Noãn Chanh mới phát hiện thân thế của bạn diễn. Người đóng vai nam chính trong phim điện ảnh lần này có tên là Ngôn Phi, hay được biết với tên gọi khác là ông hoàng của phim điện ảnh. Ngôn Phi từ nhỏ đã đóng phim, kinh nghiệm chinh chiến đầy mình.
Giang Noãn Chanh nhìn Ngôn Phi nói cười với nhân viên trong đoàn làm phim từ xa mà không dám lại gần. Căn bản, so với Ngôn Phi, cô không là gì cả. Nếu biết trước nam chính là do hắn đóng, Giang Noãn Chanh tuyệt đối sẽ không nhận bộ phim này. Trong lúc đầu Giang Noãn Chanh còn phân vân không biết có nên tìm Thẩm Dịch để cự tuyệt hay không thì chẳng biết Ngôn Phi đã xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
"Xin chào cô, Noãn Chanh, tôi là Ngôn Phi!" Ngôn Phi đã nhìn thấy Giang Noãn Chanh, hắn chủ động đến chào cô. Thực ra, Ngôn Phi đã nghe rất nhiều về diễn xuất của Giang Noãn Chanh qua lời nói của Thẩm Dịch. Hắn và Thẩm Dịch là bạn bè, Ngôn Phi tin con mắt nhìn người của bạn mình.
Giang Noãn Chanh ngẩn ra, vội vàng lấy lại tâm trạng chào hỏi hắn: "Xin chào anh, ảnh đế!" Giải thưởng nổi tiếng trong năm vừa rồi, Ngôn Phi đã thành công lấy được giải ảnh đế của hạng mục phim điện ảnh. Nói đúng hơn, hắn đã lấy được nó những năm năm liên tiếp.
Ngôn Phi mỉm cười, thân thiện kéo Giang Noãn Chanh ra phía trước, vừa đi vừa nói: "Không cần cảm thấy căng thẳng. Ai chẳng có lần đầu tiên đóng phim điện ảnh. Cô có thiên phú, tôi có tài, tôi sẽ giúp cô làm tốt thôi!"
Trong miệng dư luận, Ngôn Phi là một người đàn ông lạnh lùng, ít nói. Nhưng lần này Giang Noãn Chanh gặp mặt, lại cảm thấy không phải như vậy. Hắn nói chuyện rất hoạt bát, lại vô cùng duyên dáng, khiến người khác cảm thấy thoải mái. Nói chuyện vài câu với hắn, sự căng thẳng trong lòng Giang Noãn Chanh đã vơi đi phần nào.
Hai người còn đang trò chuyện thì Thẩm Dịch đã tới. Mục đích của ngày hôm nay là để diễn viên làm quen với một vài dụng cụ trong phim. Bộ phim điện ảnh này thuộc thể loại hành động, sử dụng tới súng rất nhiều. Thẩm Dịch thấy Giang Noãn Chanh đã thoải mái cười nói, trong lòng yên tâm hẳn.
Hắn vỗ vai Ngôn Phi, nói với hai người: "Dụng cụ quay phim đã mang tới hết rồi. Hai người ra thử trước đi, nếu không ổn còn sửa lại. Ngày kia là chính thức quay cảnh đầu tiên rồi!"
Đạo cụ mà bọn họ thử đầu tiên là súng lục. Ngôn Phi đã quay rất nhiều bộ phim điện ảnh với thể loại hành động, vì thế sử dụng súng lục mà nói đối với hắn là chuyện dễ dàng. Nói vui, năm nay để Ngôn Phi tham gia đại hội thể thao với tư cách vận động viên, biết đâu lại mang giải thưởng về cho quốc gia.
Hắn cẩn thận dạy Giang Noãn Chanh cách cầm súng, cách điều khiển và cách bắn. Vì bọn họ đóng phim nên không sử dụng tới súng thật mà chỉ là mô phỏng mà thôi. Nhưng tuy nhiên, nếu không biết cách sử dụng đạo cụ, đạo cụ cũng có thể gây sát thương tới diễn viên.
Phía xa Giang Noãn Chanh và Ngôn Phi, một nữ diễn viên khác cũng đang thử đạo cụ. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ánh mắt của nữ diễn viên đó chỉ khoá chặt trên người Giang Noãn Chanh. Cô ta hướng súng về phía Giang Noãn Chanh, ngón tay đặt trên nòng súng vô cùng thuần thục.
"Noãn Chanh, cẩn thận!"
Giang Noãn Chanh không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Trong chớp mắt, Thẩm Dịch đã lao tới chỗ cô, đẩy cô sang một bên. Cùng với hành động đột ngột của hắn là tiếng súng vang lên. Cả đoàn làm phim giật mình. Khi Giang Noãn Chanh nhìn về hướng của viên đạn, chỉ thấy có một người phụ nữ đang vội vã chạy trốn.
Cô không có thời gian quan tâm nhiều đến chuyện này. Giang Noãn Chanh cúi người, định hỏi thăm Thẩm Dịch thì phát hiện cánh tay của hắn chảy máu. Tuy viên đạn không ghim trúng nhưng lại xẹt qua cánh tay khiến hắn bị thương.
"Thẩm Dịch, anh phải đến bệnh viện!" Giang Noãn Chanh lo lắng nói. Cô không hề hay biết đây là lần đầu tiên cô gọi hắn là Thẩm Dịch mà không phải đạo diễn Thẩm.
Tiếng súng khiến đoàn làm phim rất loạn, mọi người đều vây lấy Thẩm Dịch. Ngôn Phi thì tỉnh táo hơn, hắn cho giải tán tất cả, còn nhanh chóng căn dặn phải ngăn chặn tin tức. Nếu để đám chó săn đánh hơi được Thẩm Dịch bị thương trong quá trình thử đạo cụ, e rằng không ổn. Huống hồ bộ phim của họ là lén lút quay, không công bố thông tin nào ra ngoài.
Sau khi giải quyết xong, Ngôn Phi cũng nói: "Noãn Chanh nói đúng đó, cậu phải đến bệnh viện!"
[... ]
Cuối cùng, Giang Noãn Chanh đưa Thẩm Dịch đến bệnh viện, Ngôn Phi ở lại giúp hắn tìm hiểu vụ việc. Bác sĩ nói vết thương của Thẩm Dịch không nghiêm trọng, nhưng phải hạn chế đụng đến nước thì sẽ mau khỏi hơn. Giang Noãn Chanh để Thẩm Dịch ở lại băng bó vết thương, còn mình thì xuống đại sảnh trả tiền thuốc men.
Vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu Giang Noãn Chanh vô thức xuất hiện bóng hình của người phụ nữ đó. Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Giang Noãn Chanh cảm thấy rất quen thuộc, cô chắc chắn mình đã gặp người ấy ở đâu đó.
Đúng lúc này, bà nội Lệ và Phùng quản gia cũng đã bước vào đại sảnh bệnh viện. Theo lịch, bà nội Lệ phải tới bệnh viện khám sức khoẻ. Vốn nói không cần thiết nhưng Phùng Diệm ở bên cạnh cứ càm ràm bà suốt, khiến bà nội Lệ đau đầu vô cùng.
Trong đám đông, bà nội Lệ đã nhìn ra Giang Noãn Chanh. Bà kéo tay Phùng Diệm, chỉ với ông: "Ông nhìn xem, đằng kia có phải con bé Tiểu Chanh không?"
Phùng Diệm gật đầu: "Đúng rồi, là Giang tiểu thư!"
Thời gian gần đây không thấy Giang Noãn Chanh tới chơi, lại thêm sắc mặt cháu trai cứ như đưa đám, bà nội Lệ liền đoán hai đứa nó đã cãi nhau. Cũng phải, Phương Mạn Hà bỗng dưng nổi điên tổ chức lễ đính hôn cho Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã, nếu bà là Giang Noãn Chanh, bà cũng sẽ tức giận.
Không nói không rằng, bà nội Lệ tự dưng lăn đùng ra đất, tay đặt trên lồng ngực, làm điệu bộ vô cùng khó thở. Phùng Diệm không hề hoảng hốt. Ông làm quản gia tại Lệ gia đã lâu, đã sớm quen với tính cách này của hai bà cháu. Rất nhanh, Phùng Diệm đã nhập vai, hét toáng lên: "Bác sĩ! Bác sĩ! Không ổn rồi, mau cấp cứu, bệnh nhân lên cơn đau tim rồi!"
Bà nội Lệ và quản gia Phùng đang đứng giữa đại sảnh bệnh viện, cộng thêm giọng nói lớn tiếng của Phùng Diệm, rất nhanh đã có người chú ý tới. Bên này, Giang Noãn Chanh cũng nhận ra giọng nói quen thuộc. Quay đầu lại nhìn thấy bà nội Lệ đang nằm dưới đất, Phùng quản gia đứng bên cạnh chân tay luống cuống không biết làm gì.
Cô vội chạy đến: "Bà nội! Bà nội! Bà có sao không?"
Tuy Giang Noãn Chanh chỉ mới gặp bà một lần duy nhất nhưng trong ấn tượng của cô, bà nội Lệ là một người ấm áp, hoà đồng. Mặc dù không muốn dính dáng một chút nào đến nhà họ Lệ, nhưng nhìn thấy tình huống này, Giang Noãn Chanh không thể nhắm mắt bỏ qua.
Bà nội Lệ đã đạt được ý muốn. Bà tỏ ra hấp hối: "Tiểu Chanh... Là Tiểu Chanh có phải không?" Chưa đợi câu trả lời, bà nội Lệ đã ngất đi.
[... ]
Trải qua hơn nửa tiếng cấp cứu, bà nội Lệ cuối cùng đã tỉnh lại. Giang Noãn Chanh đi gặp bác sĩ, còn Phùng quản gia thì ở lại với bà. Bác sĩ nói với cô tình trạng bệnh tình của bà nội Lệ không khả quan, gia đình phải chuẩn bị tâm lý trước, bà sống không được vài tháng nữa.
Giang Noãn Chanh trở lại phòng bệnh, bà nội Lệ đã tỉnh. Ngoài ra, trong phòng còn có Lệ Mạc Tây.