"Hôn sự này, tôi không đồng ý!" Giang Kiến Thành đập mạnh một cái xuống bàn để thể hiện thái độ cứng rắn của mình. Ông lớn tiếng nói với Lệ Mạc Tây đang ngồi đối diện. Không phải Lệ Mạc Tây không xuất sắc hay ưu tú, là vì hắn quá xuất sắc nên Giang Noãn Chanh và hắn mới không thể kết hôn. Nỗi khổ của Giang Kiến Thành, một mình ông chịu đựng là được, không cần để con gái biết.
"Bác trai, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Bác không cần lo lắng cô ấy về Lệ gia sẽ chịu khổ. Cháu biết, bác đang rất quan ngại về vấn đề môn căn hộ đối!" Lệ Mạc Tây gọi một ly trà ấm cho Giang Kiến Thành. Hắn nhìn thẳng vào mắt ông, chân thành nói.
Giang Kiến Thành không giữ được bình tĩnh như hắn, ông gạt ngay: "Tôi không cần cậu hứa với tôi cái gì cả. Tôi chính là không đồng ý hôn sự này. Dù cậu có thật sự đối tốt với con gái tôi, hay con gái tôi ở bên cạnh cậu sẽ hạnh phúc đi chăng nữa cũng không quan trọng. Lệ thiếu gia, cậu hiểu ý của tôi không? Đã không đồng ý thì lý do gì cũng vô dụng mà thôi."
Giang Noãn Chanh không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát ba mình. Cô chưa từng thấy ông kiên quyết như thế nào. Từ thái độ và lời nói, cô biết ông không thích Lệ Mạc Tây, không thích tới mức dù hắn có làm cách nào cũng không gỡ được hiềm khích của ông. Sự ghét bỏ này chắc chắn là có nguyên do, vậy nguyên do của nó là gì?
Lệ Mạc Tây hơi nhíu mày, hắn nói: "Cháu có thể làm mọi việc để bác yên tâm gả con gái cho cháu. Bác trai, bác cứ nói điều bác muốn!"
Lần này, không đợi Giang Kiến Thành trả lời, Giang Noãn Chanh đã lên tiếng, cô nói: "Ba, ba hiểu nhầm rồi, hôn sự của con và anh ấy không giống như ba nghĩ. Hôn sự này là giả mà thôi, con giúp anh ấy để làm hài lòng bà nội mà thôi!"
Giang Kiến Thành bán tín bán nghi: "Thật vậy ư?"
Giang Noãn Chanh gật đầu: "Vâng, mọi chuyện như con nói thật mà!"
Lệ Mạc Tây im lặng. Ánh mắt biến đổi hoàn toàn. Hắn biết trong lòng cô hôn sự lần này của hắn và cô chỉ là vở kịch cần phải hoàn thành trước mặt bà nội hắn. Nhưng Lệ Mạc Tây đối với chuyện này rất nghiêm túc. Hắn muốn ở bên cạnh cô, muốn kết hôn với cô đều là thật. Có lẽ, hắn cần nói chuyện riêng với Giang Kiến Thành.
Giang Noãn Chanh phải nhấn mạnh rất nhiều lần Giang Kiến Thành mới chịu tin hôn sự của cô và Lệ Mạc Tây là giả. Cuối cùng, ông cũng trở về thôn Điềm An. Lệ Mạc Tây là người tinh ý nên đã nhờ Nguyên Bảo đưa ông về.
[... ]
Giang Kiến Thành vừa mở cổng, chân đã đá phải một hộp bưu phẩm. Ông cúi người nhặt nó lên, cẩn thận quan sát kỹ hộp bưu phẩm đó, không ghi tên sản phẩm bên ngoài, cũng không ghi người gửi tới. Giang Kiến Thành trong lòng mang đầy hoang mang, run run mở bưu phẩm ra.
Hộp thì lớn, nhưng bên trong chỉ có duy nhất một bức ảnh. Là tấm ảnh chụp Giang Noãn Chanh thời còn nhỏ, chỉ là trên gương mặt non nớt của cô bị phong ấn một dấu "x" cực lớn đỏ chói. Giang Kiến Thành hiểu ý nghĩa của biểu tượng này, nó mang theo sự chết chóc, có người muốn làm hại con gái ông.
Giang Kiến Thành mở điện thoại, bàn tay thuần thục ấn ra một dãy số. Dãy số này ông đã thuộc làu làu trong lòng từ lâu nhưng từ trước đến nay đều không dám gõ nó ra, chứ đừng nói đến việc là gọi cho nó. Nếu không phải hôm nay nhận được bưu phẩm này, cơn tức giận trong lòng Giang Kiến Thành cũng không bộc phát.
Vừa ấn nút gọi, người ở đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy: "Chắc là ông nhận được đồ rồi nên mới gọi cho tôi, phải không?" Chủ nhân của dãy số là Bách Huệ. Đây là số cũ của bà, cũng đã lâu Bách Huệ không sử dụng nó.
Giang Kiến Thành tức giận hét vào trong điện thoại: "Bà muốn gì? Bách Huệ, bà gửi tấm ảnh này cho tôi để làm gì?"
Bách Huệ siết chặt tay, trái tim hơi tê dại: "Ý như những gì ông hiểu!" Bà biết bà làm như vậy là có lỗi với Giang Noãn Chanh. Nhưng ông trời không chiều lòng bà, giữa hai người con gái, bà chỉ có thể chọn một. Giang Noãn Chanh đã quen với cuộc sống không có mẹ, Hàn Thiên Nhã thì khác.
Giang Kiến Thành phát cáu, bức ảnh trong tay đã bị ông nghiền nát: "Nó là con gái của bà, là máu mủ bà đứt ruột sinh ra. Bà vì vinh hoa phú quý đến con gái cũng muốn giết ư? Tiểu Chanh vốn không biết gì cả. n oán của đời trước, bà cứ trút lên đầu tôi là được, nó có tội tình gì?"
Bách Huệ bước ra ban công. Trời đã tối hẳn, bầu trời đen kịt không lấy một ngôi sao, dự là sắp đổ mưa lớn. Bà siết chặt tay lấy điện thoại, cười khẽ: "Không phải trước đó tôi đã cảnh cáo ông rồi sao? Giang Kiến Thành, tôi đã nói ông phải quản con gái, nếu không quản được thì đừng trách tôi. Ông nên biết thân biết phận. Thế nào, muốn vịn vào nhà họ Lệ để phượng hoàng niết bàn trùng sinh sao?"
Giang Kiến Thành không nghe lọt tai những lời Bách Huệ nói. Ông chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Lệ gia, cũng chưa từng có ý định khôi phục sự nghiệp của Giang gia. Nếu Giang Kiến Thành muốn mọi thứ trở về vị trí cũ, với năng lực của ông, ông có thể một mình hoàn thành tất cả.
Giang Kiến Thành đã quen với cuộc sống ở thôn Điềm An. Quen ngày ngày thức dậy chăm sóc gia súc, gia cầm, đến mùa lúa chín thì làm thuê giúp bà con gặt lúa. Cuộc sống xa hoa là một nỗi ám ảnh xa vời với ông.
"Nếu Giang gia tái sinh lại, bà nghĩ rằng chồng của bà là đối thủ của tôi sao? Đừng quên, năm xưa ông ta chiến thắng cũng chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi. Nhớ cho kỹ, Giang Kiến Thành tôi không phản kháng là vì trả nợ cho bà, chứ không phải sợ nhà họ Hàn các người. Dám động đến con gái tôi, tôi cũng không buông tha đâu!" Giang Noãn Chanh là giới hạn của Giang Kiến Thành. Ông không muốn thách đấu, chỉ muốn yên phận sống một cuộc sống bình ổn.
Nói xong, Giang Kiến Thành ngắt điện thoại, tiện tay xóa luôn lịch sử cuộc gọi. Ném điện thoại lên bàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt với tâm trạng thấp thỏm. Ông phải làm sao mới kéo con gái khỏi mối quan hệ phức tạp này đây? Phải làm sao con bé mới không dính dáng đến nhà họ Lệ nữa?
[... ]
Chuyện Giang Kiến Thành tới tìm Giang Noãn Chanh đã bị thời gian làm lãng quên. Hôm nay, Lệ Mạc Tây bỗng dưng xuất hiện trong đoàn làm phim. Từ trước đến nay hắn chỉ phụ trách đưa đón cô, không vào trong bao giờ. Lần này tới còn lấy tư cách người nhà của cô để vào trong.
"Lệ Mạc Tây, anh phát điên gì đấy?" Giang Noãn Chanh vừa vặn hoàn thành xong cảnh quay. Đang ngồi nói chuyện với Tống Hân Lộ thì thấy hắn tới. Cô vội kéo Lệ Mạc Tây ra một bên nói chuyện.
Lệ Mạc Tây kéo tay cô, thuận theo ôm cô vào lòng. Cằm hắn tựa trên bả vai Giang Noãn Chanh, bàn tay siết chặt lấy eo cô: "Tất nhiên là đến xem công việc của vợ chưa cưới diễn ra như thế nào?"
Nói xong, hắn buông Giang Noãn Chanh ra, tỏ vẻ thoải mái chào người đàn ông đang lại gần hai người họ: "Đạo diễn Thẩm, đã lâu không gặp" Trực giác của một người đàn ông cho Lệ Mạc Tây biết, Thẩm Dịch là tình địch của hắn.
Thẩm Dịch không niềm nở như vậy, sắc mặt còn có chút cau cáu. Hắn không nể tình, nói: "Lần sau anh đừng đến thăm ban nữa. Thân phận của Lệ tổng ảnh hưởng đến Noãn Chanh, cũng ảnh hưởng đến đoàn làm phim."