Giang Noãn Chanh có phần ngẩn người. Cô chưa từng thấy thái độ lạnh nhạt, không có chút thiện cảm nào của Thẩm Dịch. Trước kia có từng hợp tác qua một bộ phim với hắn, lại thêm từng là trợ lý cho Kiều Xảo nên ít nhiều cũng có gặp mặt nhưng đây là lần đầu tiên Giang Noãn Chanh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thẩm Dịch. Nó có một chút gì đó vô cùng hung tợn mà không ai dám động vào.
Ngược lại là Lệ Mạc Tây, hắn bình thản hơn Giang Noãn Chanh. Thái độ hiện tại của Thẩm Dịch càng khiến hắn chắc chắn cảm giác của mình là đúng. Nhưng chỉ dựa vào một mình Thẩm Dịch thì làm sao có thể đấu lại hắn. Giang Noãn Chanh chỉ có thể là của Lệ Mạc Tây.
"Tôi đến thăm ban bạn gái... À không, vợ chưa cưới của mình thì có gì mà không được? Cho hỏi đạo diễn Thẩm, luật pháp, quy định của nhà nước nào không cho phép chồng chưa cưới được đến thăm ban?" Lệ Mạc Tây vừa nói, vừa giữ chặt lấy Giang Noãn Chanh bên cạnh mình.
Thẩm Dịch vẫn còn muốn lên tiếng, dù sao hắn cũng không thể chịu thua Lệ Mạc Tây. Nhưng lời còn kịp nói đã bị Giang Noãn Chanh ngăn lại. Cô không muốn làm lớn chuyện, lại thêm ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim luôn dán chặt trên người cô và Lệ Mạc Tây khiến cô không thoải mái. Giang Noãn Chanh có vài điểm đồng thuận với Thẩm Dịch.
"Đạo diễn Thẩm, xin lỗi vì lần này đã làm phiền anh. Tôi sẽ đưa anh ấy đi ngay!"
Nói xong còn không quên kéo theo Lệ Mạc Tây to xác đang diễu võ giương oai với Thẩm Dịch: "Đi thôi!"
Giang Noãn Chanh kéo Lệ Mạc Tây ra nơi đỗ xe của hắn. Lệ Mạc Tây rất lớn, cao hơn cô một cái đầu, kéo theo hắn khiến cô mất rất nhiều sức. Đổi lại, người đàn ông kia lại có dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Giang Noãn Chanh đi phía trước, Lệ Mạc Tây đi phía xa tham lam mà ngắm nghía bóng hình nhỏ bé của cô.
Đến gần xe của hắn, Lệ Mạc Tây thuận thế dồn cô vào cửa xe, giam giữ Giang Noãn Chanh trong phạm vi nhỏ do hắn tạo ra: "Đột nhiên nhớ em nên mới tìm đến đây!" Lời này của Lệ Mạc Tây không hoàn toàn đúng sự thật, hắn không phải đột nhiên nhớ cô mà luôn luôn nhớ cô. Một cuộc họp quan trọng lại bị Lệ Mạc Tây vứt gọn một xó.
Giang Noãn Chanh không nghĩ ngay câu đầu tiên hắn đã nói với cô những lời này, gương mặt cô đỏ ửng. Giang Noãn Chanh né tránh hơi thở nóng bỏng của hắn: "Lần sau... đừng đến nữa!" Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện trong đoàn làm phim, thần trí Giang Noãn Chanh đã không thuộc về cô nữa. Đúng như Thẩm Dịch nói, sự xuất hiện của hắn quá ảnh hưởng đến cô.
Lệ Mạc Tây đưa tay nâng cằm cô, không kìm được mà hôn nhẹ lên môi cô. Thực ra, Giang Noãn Chanh đã lường trước được hành động này của hắn, chính bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại không né tránh.
"Nếu không muốn tôi vào trong, lần sau em hãy ra gặp tôi nhé! À, tôi có mua một chút đồ ăn vặt, em chia cho mọi người cùng ăn. Không cần phải cảm thấy ghen tị, phần của em bao giờ cũng đặc biệt hơn!"
Lệ Mạc Tây để cô ra một bên. Sau đó hắn mở cửa sau xe, lấy ra một đống kẹo bánh và trà sữa. Duy chỉ có một cốc trà sữa của Giang Noãn Chanh là không cùng tiệm với những cốc trà sữa còn lại. Lệ Mạc Tây đã mua riêng cho cô ở tiệm mà cô thích uống nhất, đường đá giảm về tỷ lệ vừa vặn. Đến Giang Noãn Chanh khi uống cũng không để tâm nhiều đến mức này.
"Cảm ơn anh!" Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng cô.
[... ]
Chưa kịp uống trà sữa của Lệ Mạc Tây mua, Giang Noãn Chanh đã ngồi trong quán cafe với Phương Mạn Hà. Không cần nghĩ cũng biết mục đích bà tới đây tìm cô là gì. Còn về phần Phương Mạn Hà, Lệ Mạc Tây và bà nội Lệ đều quyết tâm với hôn sự này, bà không đả động được người nhà họ Lệ, chỉ còn cách đến tìm Giang Noãn Chanh.
Cuộc gặp gỡ lần này, Giang Noãn Chanh là người phủ đầu trước: "Nếu bác lại muốn dùng tính mạng của ba tôi để uy hiếp tôi thì không cần thiết nữa. Ngược lại nếu để Mạc Tây biết được, quan hệ mẫu tử hai người cũng không tốt đẹp là bao!" Cô vĩnh viễn không quên, Phương Mạn Hà đã từng dùng tính mạng của ba cô để uy hiếp cô.
Phương Mạn Hà hơi bất ngờ. Chỉ một thời gian không gặp, bà không nghĩ Giang Noãn Chanh đã mạnh miệng thế này, dám làm, cũng dám nói. Bà cười, nhấp một ngụm latte để hướng latte tan vào trong miệng: "Vậy cô nói xem, cô cần gì tôi sẽ thỏa mãn cô. Mục đích không thay đổi, chỉ cần cô rời xe Tiểu Tây là được!"
Giang Noãn Chanh có gì nói đó: "Nếu bác hiểu con trai, bác sẽ biết hôn sự này vì sao mà có. Bác yên tâm, cháu sẽ không thật sự kết hôn với con trai bác đâu..."
Chưa kịp giải thích hết, Giang Noãn Chanh đã bị Phương Mạn Hà ngắt lời, bà nói: "Nếu tôi không hiểu con trai mình, tôi sẽ không tới tìm cô những hai lần. Giang tiểu thư, có thể cô không biết nhưng con trai tôi là toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh cô. Bao nhiêu năm nay bên cạnh nó không có phụ nữ, cô vừa xuất hiện đã khiến quỹ đạo thay đổi. Thú thật, đây là lần đầu tiên Phương Mạn Hà tôi phải tự tay làm những việc này."
Chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Lệ Mạc Tây, bà đã biết nó thật sự yêu Giang Noãn Chanh. Chính sự thật này khiến Phương Mạn Hà vô cùng lo lắng. Bà không giống bà nội Lệ, trên vai bà là danh dự của cả nhà họ Lệ, do vậy, Giang Noãn Chanh tuyệt đối không thể bước chân vào Lệ gia. Có thể con dâu của Lệ gia không phải Hàn Thiên Nhã nhưng cũng phải là một tiểu thư có xuất thân ngang tầm Lệ Mạc Tây.
"Nếu mẹ đến tìm cô ấy để bàn chuyện hôn lễ, con sẽ rất vui. Nhưng nếu như mẹ đến, chỉ để nói những lời này với cô ấy. Con nghĩ là không cần thiết!" Chẳng rõ Lệ Mạc Tây biết được Phương Mạn Hà tới tìm Giang Noãn Chanh từ đâu đã đường đột xuất hiện trong quán cafe. Hắn bước vào quán đã lên tiếng nói, sau đó mới ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh.
"Giỏi thật, bây giờ còn dám cho người theo dõi mẹ!" Phương Mạn Hà cười khểnh, lộ ra giọng nói châm biếm. Lý do Lệ Mạc Tây biết đường mà tới, chắc chắn chỉ có thể là theo dõi bà. Bà là người duy nhất phản đối hôn sự, nên cũng là người mà hắn cẩn thận nhất.
Lệ Mạc Tây không đáp lại câu nói này của Phương Mạn Hà: "Nếu mẹ không còn việc gì, con đưa cô ấy đi trước!"
Nói xong, chưa đợi Phương Mạn Hà lên tiếng, Lệ Mạc Tây đã kéo Giang Noãn Chanh rời đi. Tới khi hai người chuẩn bị bước qua cánh cửa, Phương Mạn Hà dường như mới kịp phản ứng, bà nói: "Mẹ sẽ không để hôn lễ diễn ra!"
Lệ Mạc Tây vô thức siết chặt lấy tay Giang Noãn Chanh, nhẹ giọng đáp trả: "Con cũng sẽ không để mẹ thành công!"
Rời khỏi quán cafe, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây không lên xe ngay. Giang Noãn Chanh nói mình muốn đi bộ cho thoải mái, hắn liền đi cùng cô. Trên đường đi, Lệ Mạc Tây luôn để cô đi bên trong, luôn luôn giữ tay cô như đi theo một đứa trẻ.
"Xin lỗi em!" Lệ Mạc Tây bất ngờ lên tiếng.
Giang Noãn Chanh giật mình, ngước lên nhìn hắn: "Vì điều gì?"
Lệ Mạc Tây đáp: "Đã hai lần tôi đều để em một mình đối diện với mẹ tôi. Nhưng may mắn, lần này tôi đã kịp thời đến!"
Phương Mạn Hà tới tìm Giang Noãn Chanh lần đầu tiên đã khiến Lệ Mạc Tây hối hận vô cùng. Hắn biết những lời mẹ hắn nói sẽ làm tổn thương đến cô.