Giang Noãn Chanh nghe thấy ngữ khí nồng nặc mùi thuốc súng của Hàn Thiên Nhã, cô không dám vọng tưởng trước kia mình và đại minh tinh nổi tiếng này có quen biết, chỉ nghĩ đơn giản rằng không lẽ cô ấy đã biết chuyện xảy ra giữa cô và Lệ Mạc Tây. Nếu như Giang Noãn Chanh đoán đúng, cô phải làm thế nào để hoá giải cục diện này?
Giang Noãn Chanh vẫn không phản ứng, trong lòng Hàn Thiên Nhã càng thêm tức giận. Đã rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay, Giang Noãn Chanh dựa vào đâu còn tỏ vẻ cao ngạo chứ? Nơi Giang Noãn Chanh đang ở không có người, có thể hiểu chỉ có độc nhân vô nhị Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã. Vì thế, Hàn Thiên Nhã cũng không cần tốn sức làm bộ làm tịch.
“Thế nào? Cô không nhận ra tôi? Giang Noãn Chanh, không phải do gia đình suy sút cũng khiến trí nhớ của cô kém đi đấy chứ?” Không còn là một Hàn Thiên Nhã hiền lành, dịu dàng như lời đồn. Trên thực tế, cô trong miệng người hâm mộ và cô trong đời thực khác nhau một trời một vực. Tất nhiên, vẻ hoàn mĩ nhất của Hàn Thiên Nhã chỉ có thể để người ngoài thấy. Giang Noãn Chanh và cô tính là có quen biết, vì thế không phải là người ngoài.
Giang Noãn Chanh thấy Hàn Thiên Nhã nhắc đến chuyện gia đình mình, cô liền biết quan hệ của cô và Hàn Thiên Nhã không đơn giản như cô đã nghĩ. Giang thị, nhà họ Giang sụp đổ đã là chuyện của quá khứ, người đời cũng dần dần lãng quên nó vào dĩ vãng, vì thế rất ít người biết chuyện gia đình của Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh không đáp trả, ngược lại cẩn thận hồi tưởng xem Hàn Thiên Nhã là ai, trong quá khứ của cô, cô ấy đứng ở vị trí nào. Rất nhanh, Giang Noãn Chanh đã nhớ ra, cô và Hàn Thiên Nhã là bạn học chung trường cấp ba. Vô tình nhớ lại quãng thời gian học trung học phổ thông, Giang Noãn Chanh lại nhớ tới dáng vẻ tiểu thư của chính mình. Khi đó, cô và Hàn Thiên Nhã ngang hàng, đều là thiên kim tiểu thư.
“Thành thật xin lỗi, thời gian gần đây tôi bận quá, một vài chuyện đã lãng quên, không nhớ được cô là ai” Cô và Hàn Thiên Nhã có quen biết trước, lại thêm chuyện của Lệ Mạc Tây khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy mối quan hệ này quá ngột ngạt. Vốn còn thấy ước mơ làm bạn với đại minh tinh quá xa vời, bây giờ cầu được ước thấy lại vô cùng tuyệt vọng.
Hàn Thiên Nhã không ngờ Giang Noãn Chanh lại có thái độ này. Giang Noãn Chanh của trước kia vô cùng cao ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu khuất phục với người khác. Cô khi giải thích bản thân lấy nhầm kịch bản của Thẩm Dịch mới là Giang Noãn Chanh mà Hàn Thiên Nhã quen biết. Nhưng Hàn Thiên Nhã đã quên rằng thời gian và hoàn cảnh là hai yếu tố quyết định sự thay đổi của con người.
“Không ngờ Giang tiểu thư ngày nào đã học được cách nhún nhường rồi? Giang Noãn Chanh, gặp lại cô ở đây, cô có biết tôi vui đến mức nào không?” Điệu bộ Hàn Thiên Nhã vô cùng cao ngạo. Cô chỉ hận không thể để những người quen biết của cô và Giang Noãn Chanh được chứng kiến cảnh tượng này. Hàn Thiên Nhã vốn không ưa gì Giang Noãn Chanh, hiện tại gặp lại chỉ thấy chán ghét.
Giang Noãn Chanh biết Hàn Thiên Nhã đang cố ý nhắc lại chuyện cũ. Cô hoàn toàn không muốn tiếp chuyện với cô ấy. Giang Noãn Chanh sợ bản thân bị Hàn Thiên Nhã kích động vì cô ấy biết quá nhiều chuyện trong quá khứ của cô. Giang Noãn Chanh tin, cô ấy chỉ tuỳ tiện nói một vài câu cũng đủ bức cô phát điên. Vì không muốn làm loạn trong đoàn làm phim, Giang Noãn Chanh thầm nghĩ trong lòng một điều nhịn là chín điều lành.
“Tôi còn có việc xin phép đi trước!” Dứt lời, Giang Noãn Chanh liền muốn rời đi. Làm gì có chuyện cô ngu ngốc ở lại để bị Hàn Thiên Nhã chọc tức. Sau khi nhận ra thân phận Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh biết cô ấy không phải dạng người dễ động, càng không phải loại người có thể chịu thua, cúi đầu trước người khác. Xét về độ cứng rắn, Giang Noãn Chanh chín, Hàn Thiên Nhã mười.
“Cô còn có thể có việc gì chứ? Giang Noãn Chanh, vai diễn quần chúng của cô còn hai tiếng nữa mới bắt đầu cơ mà. Vội vã chạy đi không phải là vì muốn giải quyết công việc mà là vì muốn trốn tránh tôi?” Hàn Thiên Nhã không nể tình bóc trần suy nghĩ của Giang Noãn Chanh. Hơn nữa, cô còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘vai diễn quần chúng’.
Hàn Thiên Nhã muốn cho Giang Noãn Chanh nhìn rõ thân phận của mình. Trước kia hai người bình đẳng, nhưng thời thế đã thay đổi, Hàn Thiên Nhã vươn lên, vượt Giang Noãn Chanh hàng trăm bậc. Giang Noãn Chanh biết cô ấy đã cố ý chọc tức mình, tuy nhiên cô đã quyết tâm nhẫn nhịn, sẽ không phản kháng dù chỉ nửa lời.
Giang Noãn Chanh coi như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước. Vào lúc cô đặt chân xuống, Hàn Thiên Nhã đã buông một câu vô cùng nhẹ nhàng: “Sao nào? Vừa gặp mặt tôi đã không chịu được, bây giờ nhanh chóng muốn tìm đạo diễn để lôi kéo, muốn Thẩm Dịch nâng đất diễn cho cô à?”
Từ thời cấp ba đến giờ, Giang Noãn Chanh rất giỏi lôi kéo người khác. Chỉ cần cô xuất hiện, bọn họ đều giống như những con robot được lập trình sẵn, không nói lời nào mà nguyện tin tưởng cô. Hàn Thiên Nhã tin, Giang Noãn Chanh có thể dùng tài ăn nói của mình khiến Thẩm Dịch nâng đất diễn cho cô.
Giang Noãn Chanh dừng bước. Câu nói này không khác gì đang sỉ nhục cô lợi dụng quan hệ. Cô và Thẩm Dịch không quen không biết. Với tình trạng này của Giang Noãn Chanh, làm sao có thể quen được với người có quyền thế trong giới showbiz như hắn? Chỉ với một câu nói, Hàn Thiên Nhã đã thành công chọc giận Giang Noãn Chanh.
Cô quay đầu nhìn cô ấy, cười lạnh: “Nói như thế cũng đồng nghĩa với việc cô sợ rồi? Hàn Thiên Nhã, trước kia cô thua trong tay tôi, hiện tay mới thắng được một chút đã lên mặt rồi? Có muốn trải nghiệm cảm giác thua cuộc không? Đừng quên, tôi là người chỉ cần quyết tâm là có thể làm được tất cả!”
Giang Noãn Chanh không còn trốn tránh Hàn Thiên Nhã, cô nhìn thẳng vào cô ấy, từ tốn nói. Phải, lúc này cô không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Giang, chỉ là một cô gái bình thường nhưng Giang Noãn Chanh không cho phép người khác được quyền sỉ nhục cô. Tiểu thư rớt đài thì sao chứ? Không phải cô vẫn phải sống ư?
“Cô làm tôi sợ? Giang Noãn Chanh, chỉ với vai diễn thị nữ, tổng cả bộ phim xuất hiện còn chưa đến mười phút, cô nói tôi sợ thế nào? Sợ đất diễn của cô ít hơn tôi à?” Hàn Thiên Nhã tựa hồ như nghe được một câu chuyện cười. Cô không khách khí mà cười lớn tiếng, còn làm điệu ôm bụng cười, ý muốn chế nhạo câu nói của Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh bước dần về phía Hàn Thiên Nhã, đến khi cô và cô ấy chỉ còn cách nhau một bước chân, Giang Noãn Chanh dừng lại: “Nếu tôi nhớ không nhầm, mười năm trước Lý Tưởng đã trở thành ảnh hậu nhờ một vai diễn phụ, thời lượng xuất hiện cũng chưa đến mười phút. Hàn Thiên Nhã, cô nói xem tôi có thể tái hiện được lịch sử không?”
Lời nói không mất tiền mua, cũng chẳng ai có thể nghe được những lời này, Giang Noãn Chanh mạnh miệng một chút cũng không chết người. Nói xong, cô xoay người bỏ đi, bỏ mặc một Hàn Thiên Nhã đang giận giữ, mang theo lửa giận đầy mình.
Giang Noãn Chanh ra bên ngoài vô tình nhìn thấy Kiều Xảo đứng ở một bên. Với vị trí mà cô ấy đứng, chắc chắn nghe được hết những gì cô và Hàn Thiên Nhã nói. Giang Noãn Chanh bỗng dưng nhớ tới một kẻ câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.