Giá trị của bộ trang phục này, Giang Noãn Chanh có thể không biết nhưng Hàn Thiên Nhã thì biết quá rõ. Một bộ đồ mặc trên người cô đã phải lên đến chục triệu, huống chi là bộ đồ chuyên dùng để đóng phim. Hàn Thiên Nhã ngạo nghễ nhìn Giang Noãn Chanh, ánh mắt tựa hồ như đang muốn nói cô không thể trả nổi. Giang Noãn Chanh hiện tại không phải thiên kim nhà họ Giang, lấy gì để đền bù?
Giang Noãn Chanh quả thực không biết giá trị của bộ đồ đó. Cô chỉ nghĩ rằng đồ Hàn Thiên Nhã đang mặc là độ của đoàn làm phim, giá cả cũng sẽ không quá cao. Nhưng Giang Noãn Chanh vốn không rõ mọi trang phục xuất hiện trong cảnh quay của Hàn Thiên Nhã đều là cô ta tự bỏ tiền túi, hơn nữa Thẩm Dịch cũng đã đồng ý với chuyện này.
"Phải. Cứ tính theo giá trị thực tế, tôi sẽ đền bù!" Giang Noãn Chanh quả quyết nói. Dứt lời, cô nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người trong đoàn làm phim, bọn họ có nhắc đến Thẩm Dịch, cũng có nhắc đến Trịnh Kha. Giang Noãn Chanh nhíu mày, Thẩm Dịch với Trịnh Kha thì liên quan gì đến việc cô đền bù trang phục của Hàn Thiên Nhã? Giang Noãn Chanh không quá quan tâm đến vấn đề này, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
Chưa đợi Hàn Thiên Nhã lên tiếng, Mặc Tĩnh đã bật cười trào phúng: "Giang Noãn Chanh, cô có đền nổi không đấy? Bộ đồ này có trị giá gần một trăm triệu, là hàng đặt may riêng, thiết kế riêng. Nếu cô không tin, chúng tôi có thể xuất bill cho cô xem!" Đồ của Hàn Thiên Nhã mặc chưa bao giờ là rẻ. Sau khi biết bộ phim lần này Lệ Mạc Tây đầu tư riêng cho cô, Hàn Thiên Nhã càng chú trọng vào trang phục.
Sắc mặt Giang Noãn Chanh nhợt nhạt hẳn, hoàn toàn không ngờ đến giá trị của bộ trang phục đó lại lớn như vậy. Hơn nữa, lỗi này cũng không nằm ở cô, còn không phải do Mặc Tĩnh và Hàn Thiên Nhã gây sự ư? Không thấy Giang Noãn Chanh tiếp tục lên tiếng, Hàn Thiên Nhã và Mặc Tĩnh trong lòng càng thêm hoan hỉ. Thứ bọn họ muốn chính là bộ dạng mất mặt của Giang Noãn Chanh.
"Để tôi trả giúp cô ấy!" Không gian bốn phía đang tĩnh lặng như tờ bỗng xuất hiện một giọng nói rất khẽ khàng, nhưng cũng tràn đầy kiên định. Kiều Xảo từ nãy luôn đứng phía sau Giang Noãn Chanh. Có lẽ do vị trí đứng của cô là góc khuất, không có ánh sáng nên Hàn Thiên Nhã và Mặc Tĩnh cũng không phát giác sự xuất hiện này.
Thấy Kiều Xảo không ngại ra mặt cho Giang Noãn Chanh, Hàn Thiên Nhã không vui nhíu mày. Hành động của Kiều Xảo là muốn ngầm nói cho mọi người cô đang chống lại Hàn Thiên Nhã. Với tính cách kiêu ngạo của mình, tất nhiên Hàn Thiên Nhã sẽ không để Kiều Xảo đắc ý.
Nhưng Hàn Thiên Nhã còn chưa kịp lên tiếng, Giang Noãn Chanh đã tranh lời: "Không được! Kiều Xảo, cô không thể làm như thế!" Ý tốt của Kiều Xảo, Giang Noãn Chanh nhận, nhưng tiền của cô ấy, cô không thể nhận.
Kiều Xảo hiểu khó khăn trong lòng Giang Noãn Chanh, nhưng cô cũng có tính toán riêng cho mình. Thú thực, Kiều Xảo muốn mua chuộng Giang Noãn Chanh, để cô trở thành người của mình. Ở trong đoàn làm phim, nhất là một bộ phim có bối cảnh phức tạp như Hoàng hậu Tử Phù, phe cánh càng lớn thì càng tốt. Giang Noãn Chanh còn có hậu thuẫn là Thẩm Dịch, nếu kéo được cô về, Kiều Xảo cũng không cần ngại Hàn Thiên Nhã nữa.
"Noãn Chanh, cô với tôi còn ngại gì nữa? Bộ trang phục này tôi thay cô trả trước, khi nào có tiền, cô trả tôi cũng chưa muộn!" Kiều Xảo mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Giang Noãn Chanh. Trên thực tế, số tiền đó đối với Kiều Xảo không đáng là gì, cô có thể cho không mà không cần nhận lại. Nhưng cô biết nếu cô làm thế, Giang Noãn Chanh sẽ nhất quyết không nhận.
Giang Noãn Chanh suy nghĩ rất sâu xa, nếu lần này cô nhận ân tình của Kiều Xảo sẽ khiến những ngày tháng sau này của cô ấy trong đoàn làm phim không dễ sống vì cô ấy đã công khai đắc tội với Hàn Thiên Nhã. Việc Tống Hân Lộ bị cô liên luỵ trước đó đã đủ, Giang Noãn Chanh không muốn kéo thêm một người vô tội xuống vũng bẩn nữa.
"Kiều Xảo, cảm ơn cô đã đưa tay giúp đỡ, nhưng lần này tôi không thể nhận được" Nói đến đây, Giang Noãn Chanh dừng lại, cô tiến gần về phía Kiều Xảo hơn, tiếp lời: "Đừng lo lắng, tôi sẽ đối phó được thôi. Chuyện này là ân oán riêng giữa tôi và Hàn Thiên Nhã, tôi không muốn cô vì tôi mà mạo hiểm. Đừng đắc tội với cô ta, không đáng!"
Kiều Xảo thở dài, biết tính cách Giang Noãn Chanh cố chấp nên không nói gì thêm. Kiều Xảo nhìn về phía Thẩm Dịch, nhận thấy ánh mắt của hắn phức tạp vô cùng. Đoán chừng, Thẩm Dịch cũng đã nghĩ cách xoay chuyển tình thế cho Giang Noãn Chanh. Lúc này, Kiều Xảo chỉ biết trông chờ vào hắn vì người có tiếng nói trong đoàn làm phim chỉ có mình hắn mà thôi.
Thẩm Dịch lúc nhìn về phía Hàn Thiên Nhã, lúc lại nhìn về phía Giang Noãn Chanh. Trong lòng hắn quá rõ ràng Giang Noãn Chanh không trả nổi. Nếu Hàn Thiên Nhã có lòng tốt để cô trả theo tháng thì đối với Giang Noãn Chanh vẫn vô cùng bất lợi. Cô chỉ là một cô sinh viên đại học, còn rất nhiều khoản phí khác phải xoay sở.
Hàn Thiên Nhã nhìn đủ dáng vẻ thảm hại của Giang Noãn Chanh, trong lòng rất vui vẻ. Cô biết, đây là thời điểm tốt để ghi điểm trong lòng người khác. Hàn Thiên Nhã lên tiếng: "Tôi nghe nói Noãn Chanh vẫn còn là sinh viên, gia thế lại không tốt. Hơn nữa trong việc này chúng tôi cũng có lỗi, tôi không thể bắt cô ấy đền hết được!"
Lời vừa dứt, Hàn Thiên Nhã đã thu về biết bao lời khen ngợi từ nhân viên trong đoàn làm phim. Trong mắt bọn họ người sai chỉ có Giang Noãn Chanh, Hàn Thiên Nhã luôn là phe đúng, phe của cái thiện. Ngược lại, Giang Noãn Chanh lại đoán được cô ta không có ý tốt gì.
"Hay là như thế này đi. Hiện tại trang phục của tôi đã hỏng, cảnh quay này không thể hoàn thiện trong ngày hôm nay. Đạo diễn Thẩm, anh đẩy cảnh quay thứ hai lên có được không? Hôm nay Tống Hân Lộ không đi làm, nếu được Noãn Chanh có đồng ý làm thế thân thay cô ấy không?" Ngày hôm nay Hàn Thiên Nhã có hai cảnh quay, cảnh đầu tiên là cảnh nữ chính được phong hậu, tuy nhiên không thể quay được vì trang phục đã hỏng, cần thời gian sửa chữa. Cảnh quay thứ hai sẽ do Tống Hân Lộ thay cô đóng, nhưng người đã bị cảm lạnh mà nghỉ mất.
Giang Noãn Chanh chưa đọc hết kịch bản, cũng không được thông báo gì nên không biết Hàn Thiên Nhã nói tới là cảnh quay nào. Kiều Xảo và Thẩm Dịch lúc này đều đổ dồn về phía cô, ánh mắt rất mong chờ cô từ chối.
Giang Noãn Chanh phản ứng chậm, trong lòng có tính toán riêng. Vô thức, tầm mắt của cô lại rơi về phía chiếc vòng cổ ngọc rubi sáng lấp lánh trên người Hàn Thiên Nhã. Cô nảy ra một ý định điên rồ, cô muốn tiếp cận Hàn Thiên Nhã.
Hàn Thiên Nhã thấy Giang Noãn Chanh không phản ứng, trong lòng bắt đầu khẩn trương. Cô sợ với tính cách cố chấp, kiên định kia của Giang Noãn Chanh, cô thà trả tiền còn hơn là thay Tống Hân Lộ đóng phim. Nếu mọi chuyện diễn ra theo hướng như vậy, kịch hay sẽ chấm dứt ngay từ thời khắc này. Hàn Thiên Nhã hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra.
"Noãn Chanh, cô không đồng ý sao? Dẫu sao đóng phim vẫn có lợi hơn. Sau khi cảnh quay này được hoàn thành, coi như chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Không một ai được quyền nhắc tới nó nữa!" Hàn Thiên Nhã tiếp tục lên tiếng thúc giục Giang Noãn Chanh. Miệng không ngừng lẩm nhẩm rằng Giang Noãn Chanh phải đồng ý.