Trần Điềm Kiệt nói xong, cũng không tính ở lại nói chuyện phiếm với Lệ Mạc Tây nên đã rời đi ngay. Lệ Mạc Tây quay trở lại quán bar, hắn vẫn chưa bàn chuyện xong với đối tác nhưng lại không có trở vào đó mà để Nguyên Bảo tiếp chuyện với họ, còn mình đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Đúng lúc Giang Noãn Chanh bước ra liền nhìn thấy bóng hình của Lệ Mạc Tây. Tim cô giật thót, cũng may Giang Noãn Chanh phản ứng nhanh lại chui tọt vào bên trong. Cô không muốn để Lệ Mạc Tây nhìn thấy mình nên đã quyết định đợi hắn vào nhà vệ sinh nam rồi mới ra.
Ai ngờ...
Lệ Mạc Tây vốn không có ý định muốn vào nhà vệ sinh nam mà hắn đến là tìm Giang Noãn Chanh. Lệ Mạc Tây đứng dựa lưng vào bức tường phía sau, hắn lấy trong túi quần bao thuốc, ngậm một điếu trên miệng rồi châm lửa, cười khẽ: "Giang Noãn Chanh, cô không chịu ra là muốn ngủ luôn trong nhà vệ sinh à?" Giọng Lệ Mạc Tây không lớn nhưng nơi này rất vang, đủ để Giang Noãn Chanh nghe thấy.
Giang Noãn Chanh không nghĩ đến hắn đã phát hiện ra cô, rất không can tâm tình nguyện mà bước ra ngoài. Lại gần Lệ Mạc Tây, cô đã tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân cứ thế mà đi thẳng nhưng mọi thứ đều không giống như mộng của Giang Noãn Chanh. Lệ Mạc Tây không vui vì cô giả vờ như không nhìn thấy hắn. Hắn xoay người, áp sát Giang Noãn Chanh vào tường.
"Cô và Trần Điềm Kiệt có quan hệ gì?" Vị trí ngồi của Lệ Mạc Tây không gần lắm, thế nên hắn không nghe rõ cô và Trần Điềm Kiệt đã nói cái gì, chỉ thấy thỉnh thoảng hai người họ sẽ có hành động thân mật. Lệ Mạc Tây chính là không vừa mắt hành động này.
Giang Noãn Chanh cười: "Lệ tổng có vấn đề à? Tôi với anh có thân quen gì đâu mà phải thông báo cho anh?" Lệ Mạc Tây chắc chắn có bệnh thần kinh!
Lệ Mạc Tây nhíu mày, hắn giữ chặt lấy tay Giang Noãn Chanh. Năm đầu ngón tay của hắn đan chặt lấy năm đầu ngón tay của cô, như thể sợ rằng chỉ cần bản thân buông lỏng, cô sẽ chạy về phía Trần Điềm Kiệt. Giang Noãn Chanh bị hắn siết đến đau, sắc mặt trắng bệch hẳn ra.
"Trả lời tôi, cô và Trần Điềm Kiệt có quan hệ gì? Giang Noãn Chanh, tôi không muốn nhắc lại câu hỏi đến lần thứ ba" Hiển nhiên Lệ Mạc Tây đã mất kiên nhẫn.
Giang Noãn Chanh nói: "Giống như anh thấy, bọn tôi đang hẹn hò, đã đủ chưa? Anh còn không buông tay ra ngay, để bạn trai tôi nhìn thấy sẽ giận đấy. Anh ấy khó dỗ lắm, với lại tôi không muốn vì một người xa lạ mà..."
Giang Noãn Chanh nói đến đây, bỗng dưng Lệ Mạc Tây lại tiến rất gần cô, tựa hồ chỉ cần Giang Noãn Chanh có hành động nhỏ, môi của hắn và môi của cô sẽ chạm vào nhau. Vì thế Giang Noãn Chanh rất biết điều mà ngậm miệng, cô hoảng hốt nhìn Lệ Mạc Tây.
Ánh mắt Lệ Mạc Tây lúc này rất sợ, không biết hắn đang nghĩ thứ gì, chỉ thấy một ánh mắt rất u ám. Giang Noãn Chanh đến thở mạnh cũng không dám làm, yếu ớt nhìn hắn như một con thỏ đứng trước một con thú dữ. Sau một hồi, Lệ Mạc Tây đột nhiên bật cười, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Giang Noãn Chanh, cô nói chúng ta là người xa lạ ư? Cô có thấy người xa lạ nào mà lại lên giường với nhau, quấn quýt một ngày một chưa?"
Nực cười, đáng lẽ những người như Giang Noãn Chanh phải bám chặt lấy hắn mới đúng, lợi dụng cơ hội được lên giường cùng hắn để đòi lợi ích. Nhưng cô lại không như vậy, cô tránh hắn giống như tránh tà, sợ hắn như nhìn thấy ma. Không phải cô không đến làm phiền hắn, an phận Lệ Mạc Tây nên cảm thấy vui sao? Nhưng lạ thay, hắn vui không nổi!
Giang Noãn Chanh nghĩ rằng bản thân đã quên chuyện này, cho đến khi từng câu từng chữ được phát ra từ miệng Lệ Mạc Tây, cảnh tượng đêm đó lại xuất hiện trong đại não của cô. Nhưng một thước phim đã cũ, chạy rất rất chậm.
"Chuyện đã qua rồi, Lệ tổng nên để nó qua đi. Anh như thế này là đang ăn mày quá khứ à?" Giang Noãn Chanh giễu cợt cười, hoàn toàn không vui vẻ gì khi bị gợi nhớ lại chuyện đó. 𝘛rải 𝙣ghiệm đọc 𝒕r𝓾𝘆ệ𝙣 số 1 𝒕ại ﹛ 𝘛 rUm𝘛r𝓾𝘆ệ𝙣.𝙫𝙣 ﹜
"Lệ tổng tránh được một chút đi. Bạn trai tôi đang đợi rồi!" Giang Noãn Chanh đẩy Lệ Mạc Tây ra nhưng người đàn ông phía trước không hề nhúc nhích lấy một chút. Hết cách, cô đành nói với hắn.
Lệ Mạc Tây vẫn không động đậy, hắn cúi đầu nhìn Giang Noãn Chanh. Mỗi một câu nói của cô đều nhắc đến "bạn trai", đoán chừng quan hệ của cô và Trần Điềm Kiệt rất tốt. Những thứ Lệ Mạc Tây đã không thích, dù có tốt, có bền đến đây hắn vẫn tìm cách phá bỏ. Ngay lúc Giang Noãn Chanh chuẩn bị có hành động tiếp theo, Lệ Mạc Tây đã buông cô ra. Giang Noãn Chanh sợ không có cơ hội chạy trốn nữa nên đã vội vã bỏ chạy, đến ngoảnh đầu lại nhìn Lệ Mạc Tây cũng không có thời gian.
[... ]
Trần Điềm Kiệt uống rượu nên không lái xe nên đã thuê tài xế. Hắn đưa Giang Noãn Chanh trở về ký túc xong, bỗng nhận được cuộc điện thoại quen thuộc, trong lòn Trần Điềm Kiệt có dự cảm xấu, hắn tỉnh cả rượu: "Có chuyện gì?"
Người gọi đến là thư ký riêng của hắn: "Trần tổng, xưởng may bên nước Pháp xảy ra chuyện rồi. Anh phải đến Pháp giải quyết ngay nếu không sẽ không kịp cho buổi trình diễn thời trang!"
Trần Điềm Kiệt thiếu chút nữa bóp nát điện thoại trong tay, hắn mắng thư ký: "Câm miệng! Nửa đêm nửa hôm gọi điện báo công việc, cậu muốn chết đấy à? Pháp phiếc gì giờ này, không có đi đâu hết, ở nhà cho khoẻ!"
Nói xong, Trần Điềm Kiệt định cúp máy nhưng lại nhớ thứ gì đó, vội nói vào bên trong: "Bằng mọi cách ném số điện thoại của Lệ Mạc Tây ra đây cho tôi!"
Mẹ kiếp, điều hắn đi một lần đã đủ rồi, lần này có muốn điều hắn đi lần hai? Trần Điềm Kiệt đã tìm ra thủ phạm, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Sau khi nhận được số điện thoại từ thư ký, Trần Điềm Kiệt mượn rượu, gan lớn gọi điện cho Lệ Mạc Tây, cũng may vận may tốt, người ở đầu bên kia có nghe máy. Chất giọng trầm trầm của Lệ Mạc Tây truyền đến: "Alo!"
Trần Điềm Kiệt nóng máu, không quan tâm đến lời lẽ của mình có đứng đắn không, có gì nói đó: "Alo cái chó gì! Lệ Mạc Tây, anh có bệnh hay gì hả? Anh không theo đuổi được phụ nữ mắc gì đổ lên đầu tôi? Ông đây nói cho anh biết, tôi thích là Tống Hân Lộ, Giang Noãn Chanh là bạn của tôi, được chưa? Tôi và Giang Noãn Chanh gặp nhau chỉ vì muốn cô ấy làm pháp sư tình yêu cho tôi!"
Lệ Mạc Tây nghe rất chăm chú. Đợi Trần Điềm Kiệt nói xong, hắn bỏ điện thoại ra xa, nói với Nguyên Bảo đứng trước mặt: "Tống Hân Lộ là bạn thân của Giang Noãn Chanh à?"
Nguyên Bảo đáp: "Tống Hân Lộ, Giang Noãn Chanh, Trần Điềm Kiệt là một nhóm bạn thân. Hiện nay trong nhóm này Tống Hân Lộ đã có người yêu, là nam diễn viên Trang Vũ Trạch - người đã diễn với Hàn tiểu thư!"
Trần Điềm Kiệt mắng vẫn chưa đã, tiếp tục chửi bới: "Mẹ nó, vừa rồi còn bảo với ông không có ý với bạn của ông. Xoay người một cái đã bảo người đá ông sang Pháp! Lệ Mạc Tây, anh chính là đồ khốn, khốn hết phần của người khác!" Trần Điềm Kiệt rất không thích Lệ Mạc Tây, nếu không phải lần trước bị đưa đi xa, có khi Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch đã không ở bên cạnh nhau.
Qua điện thoại, Lệ Mạc Tây biết được Trần Điềm Kiệt rất tức giận. Ừm... Lần này là hắn sai, do hắn không tìm hiểu kỹ nên đã đá nhầm người.
Lệ Mạc Tây hắng giọng: "Chuyện bên Pháp tôi sẽ cho người giải quyết giúp anh. À... Ngày mai chúng tôi gặp nhau bàn chuyện hợp tác!"
Trần Điềm Kiệt khinh bỉ: "Hoạ bên Pháp là do anh gây ra, anh còn không đi giải quyết chẳng nhẽ lại là tôi? Lệ Mạc Tây, anh xứng đáng bị Noãn Chanh đá!"