"Chắc chắn anh cũng biết ngày hôm nay tôi tham dự tiệc cùng với Lệ Mạc Tây, chỉ xin anh đừng để ai biết chuyện này là được!" Giang Noãn Chanh đã thầm cầu nguyện lần này tham dự tiệc cùng Lệ Mạc Tây sẽ không gặp người quen. Có lẽ do lời cầu nguyện của cô quá nhỏ nên ông trời không nghe thấy.
Thẩm Dịch không nghĩ đến thứ cô nhờ hắn lại là giúp cô giấu giếm quan hệ của cô và Lệ Mạc Tây. Thẩm Dịch càng thêm tò mò về quan hệ của hai người. Hắn đoán, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đã quen biết từ rất lâu, ít nhất cũng phải là trước khi bộ phim Hoàng hậu Tử Phù khởi quay.
Giang Noãn Chanh không thấy hắn phản ứng cũng không vội vì cô biết Thẩm Dịch sẽ không nói chuyện này ra ngoài. May mắn trong cái rủi có cái may, người cô đụng mặt là Thẩm Dịch chứ không phải bất kỳ ai khác. Thẩm Dịch có thắc mắc riêng của hắn, Giang Noãn Chanh cũng có thắc mắc của riêng cô, chỉ là cả hai người đều không tiện nói ra mà thôi.
"Ở trong kia không thoải mái sao?" Thầm Dịch nhìn theo hướng của Giang Noãn Chanh. Hắn thật sự không hiểu chỉ đơn giản là mặt nước tĩnh lặng, có thứ gì đáng để cô nhìn chăm chú như vậy sao?
Giang Noãn Chanh không trả lời có hay không, hay bất kỳ nguyên nhân nào khác mà cô hỏi ngược lại Thẩm Dịch: "Không phải anh cũng như vậy sao?" Người trong giới showbiz đồn rằng thân phận của Thẩm Dịch không phải dạng thường. Có người nói gia đình Thẩm Dịch là quan chức cao cấp trong giới chính phủ. Có người lại nói Thẩm Dịch là thiếu gia của tập đoàn lớn. Trước Giang Noãn Chanh không tin, chỉ cho rằng hắn đơn thuần chỉ là một đạo diễn mà thôi. Nhưng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn tại đây, Giang Noãn Chanh thật sự tin rồi.
Thực ra trong giới showbiz có một đạo lý, dưa được tung ra chắc chắn là có nguyên nhân của nó. Bạn có thể không tin vào dưa này nhưng chắc chắn phải tin vào câu nói "không có lửa thì lấy đâu ra khói". Một vài tin tức không được chứng thực thì càng có khả năng chính xác cao vì tin quá lớn, không ai dám đứng ra thừa nhận.
"Giang Noãn Chanh!" Tiếng Lệ Mạc Tây đứng phía xa vọng đến. Giang Noãn Chanh và Thẩm Dịch đều đồng thời quay đầu. Chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông vô cùng u ám, nhìn chung không thấy điều gì tốt đẹp.
Giang Noãn Chanh đứng dậy, theo phép lịch sử nói lời chào tạm biệt Thẩm Dịch: "Tôi vào trong trước đây, chào anh nhé đạo diễn Thẩm!"
Nói xong, chưa kịp đợi Giang Noãn Chanh phản ứng lại, Lệ Mạc Tây đã kéo cô đi. Trước khi rời đi, hắn còn cố ý quan sát Thẩm Dịch. Cùng là đàn ông với nhau, Lệ Mạc Tây rất nhanh đã hiểu ẩn ý bên trong ánh mắt của hắn ta.
"Cô đến tham dự tiệc với tôi thì nên làm đúng với nhiệm vụ của mình, chạy ra ngoài để làm cái gì hả?" Lệ Mạc Tây không vui. Tuy bên ngoài trách cứ Giang Noãn Chanh nhưng hắn vẫn rất quan tâm cô. Thấy cô mặc lễ phục dài, đi lại không tiện, Lệ Mạc Tây đã chủ động giúp cô nâng váy. Giang Noãn Chanh lại cảm thấy hành động này không cần thiết nên đã trực tiếp từ chối.
"Là anh nhất quyết muốn kéo tôi đến, tôi không hề can tâm tình nguyện. Lệ Mạc Tây, tôi thật sự không hiểu nổi, anh muốn gì ở một con người không thân phận, không địa vị như tôi?" Giang Noãn Chanh bất chợt dừng bước. Lúc này, hai người họ đã đi đến trước cửa lớn của hội trường, bên trong có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ra ngoài.
"Vào trong đi!" Lệ Mạc Tây không trả lời câu hỏi của cô mà đưa cô vào bên trong.
Thực ra, Lệ Mạc Tây biết được lý do vì sao Giang Noãn Chanh lại đi ra ngoài. Hắn tất nhiên có nghe được những lời nghị luận về nhà họ Giang. Suy cho cùng, ba của Giang Noãn Chanh cũng xem như ân nhân cứu mạng, idol trong lòng Lệ Mạc Tây, không cần phải vì cô, vì tình vì lý, hắn cũng cần giúp cô khôi phục danh dự. Thế nên khi nói chuyện xong với đối tác, Lệ Mạc Tây mới chạy ra ngoài tìm Giang Noãn Chanh. Chuyện hắn tức giận không phải vì cô ra ngoài mà không báo trước, hắn giận vì cô ở bên cạnh Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch là quý tử của nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm có ba người con trai, Thẩm Dịch là con út, cũng là người có hướng đi mới mẻ nhất. Trong khi hai người anh của hắn vì gia tài Thẩm gia mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì Thẩm Dịch lại lựa chọn con đường làm phim, trở thành đạo diễn trẻ nổi tiếng trên toàn thế giới.
Bữa tiệc ngày hôm nay, chủ nhân chính là nhà họ Thẩm. Lệ Mạc Tây không nói không rằng kéo Giang Noãn Chanh đến gặp ba của Thẩm Dịch: "Bác Thẩm, đã lâu không gặp, bác khoẻ chứ?"
Giang Noãn Chanh vốn dĩ không muốn dấn thân vào chuyện này nhưng sức Lệ Mạc Tây quá lớn, cô không thoát nổi, chỉ đành an phận đứng bên cạnh hắn. Ba của Thẩm Dịch là người thông minh, nháy mắt đã nhìn ra Lệ Mạc Tây đối với Giang Noãn Chanh không phải quan hệ bình thường.
"Mạc Tây đến dự tiệc quả là quý hoá quá!" Ba Thẩm Dịch khách khí nói.
"Tiệc do nhà họ Thẩm tổ chức, cháu làm sao có thể không đến. Hơn nữa, cháu tới là còn muốn cho bác quen một người. Đây là Giang Noãn Chanh, người phụ nữ của cháu!" Câu nói cuối cùng, Lệ Mạc Tây bất chợt lớn giọng. Người trong hội trường đều đã nghe thấy, sắc mặt ai nấy đều vô cùng bất ngờ. Ngay cả Thẩm Dịch vừa mới trở vào cũng hoảng hốt không kém.
Giang Noãn Chanh kéo tay áo Lệ Mạc Tây, ý muốn nói hắn đừng nói linh tinh. Ai ngờ Lệ Mạc Tây lại nhân cơ hội này đem bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.
Tất cả những người vừa mới dị nghị về gia thế của Giang Noãn Chanh đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lệ Mạc Tây. Bọn họ căn bản không hề nghĩ tới Giang Noãn Chanh chính là người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây. Vì so với cô, Hàn Thiên Nhã thích hợp hơn rất nhiều.
"Hình như bác Thẩm còn có việc, cháu xin phép được đưa cô ấy đi trước!" Mục đích Lệ Mạc Tây cần làm đã hoàn thành, hắn cũng lười tốn nước bọt với ba của Thẩm Dịch bèn kéo Giang Noãn Chanh ra nơi khác.
"Lệ Mạc Tây, anh nói linh tinh!" Đến nơi vắng người, Giang Noãn Chanh mới dám lớn tiếng. Người đàn ông này đúng là điên rồi, ở trước mặt bao nhiêu người có thân phận địa vị, hắn lại dám nói cô là người phụ nữ của hắn. Chuyện này mà truyền đến tai Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh có nhảy xuống mười con sông cũng không biện minh nổi.
Lệ Mạc Tây vươn tay kéo cô vào lòng. Bàn tay hắn siết chặt lấy eo của Giang Noãn Chanh, nói nhỏ với cô: "Tôi là người lấy đi lần đầu tiên của cô, cô không phải người phụ nữ của tôi thì còn có thể là cái gì?"
Lệ Mạc Tây khó hiểu nhìn cô: "Hàn Thiên Nhã đến thì thế nào? Giang Noãn Chanh, trước kia cô cũng đâu sợ cô ấy đến thế đâu?"
"Ê, vừa nãy tôi vừa thấy xe của Hàn Thiên Nhã đó, lần này hay rồi, Hàn Thiên Nhã đích thân đến bắt gian luôn!" Đám người tiến lại chỗ Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây thảo luận to nhỏ mà không để ý người bên cạnh là ai.
Giang Noãn Chanh sau khi nghe tin Hàn Thiên Nhã đã tới, sắc mặt cô trắng bệch, ngay lập tức cầu cứu Lệ Mạc Tây: "Chúng ta mau đi thôi, Hàn Thiên Nhã đến rồi!"
Giang Noãn Chanh không có thời gian rảnh thích nhiều với Lệ Mạc Tây: "Đừng nói nữa, anh mau đưa tôi rời khỏi đây trước khi Hàn Thiên Nhã đến đi. Anh muốn gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần không chạm mặt với cô ta là được!"