Cũng may lời Lệ Mạc Tây nói rất nhỏ, nếu không Giang Noãn Chanh cũng không biết để mặt mũi ở đây, cô nói với hắn: "Đã là chuyện của quá khứ rồi, anh không thể quên đi được sao? Lệ Mạc Tây, đừng trẻ con như vậy. Anh cũng nên hiểu, một bên không can tâm tình nguyện thì dù bên còn lại có dùng cách nào, cũng không cứu vãn được mối quan hệ này đâu!"
Giang Noãn Chanh không hề hay biết chính lời nói của cô đã chọc giận Lệ Mạc Tây. Hắn buông cô ra, trở lại vị trí ngồi của mình. Ánh mắt Lệ Mạc Tây lạnh buốt rơi trên tên đàn ông vừa bị hắn đạp ngã, hắn cười: "Không phải em không muốn uống rượu của tôi sao? Vậy thì uống rượu của Ngô tổng đi! Ngô tổng, cậu còn không mau rót rượu?"
Cậu thanh niên này là người nhà họ Ngô, theo di nguyện của cha mẹ mà kế thừa gia sản. Lệ Mạc Tây luôn thấy hắn ta là một kẻ chướng mắt, không biết làm gì chỉ biết ăn chơi. Nếu không phải hai nhà Lệ - Ngô có giao tình, hắn chắc chắn đã đá hắn ta ra một bên, còn không nương tay mà để Ngô thị sát nhập vào Lệ thị.
Người đàn ông được gọi là Ngô tổng giật mình. Một cái đá của Lệ Mạc Tây đã khiến hắn thức thời. Hắn biết, Giang Noãn Chanh không phải người phụ nữ hắn muốn động là có thể động được. Nhưng lời nói hiện tại của Lệ Mạc Tây khiến hắn vô cùng sửng sốt. Ngô tổng quay sang cầu cứu Nguyên Bảo, người hiểu Lệ Mạc Tây muốn gì nhất cũng chỉ có hắn ta nhưng tình huống này, Nguyên Bảo cũng bó tay chịu trói.
"Thế nào? Ngô tổng là không nghe thấy lời tôi muốn nói?" Lệ Mạc Tây không thấy hắn ta phản ứng, lửa giận trong lòng càng nóng hơn.
"Triệu tổng không phải rất thích gái xinh sao? Gái xinh đã đến trước mặt rồi? Triệu tổng còn không định mời cô ấy dùng rượu ư?" Lệ Mạc Tây càng lúc càng quá đáng. Hắn yêu cầu hết người này đến người khác phải đứng dậy mời rượu Giang Noãn Chanh.
Sắc mặt Giang Noãn Chanh rất không dễ coi, từ đầu đến cuối, cô chỉ im lặng dõi theo hành động của Lệ Mạc Tây, đến chớp mắt một cái cũng không chớp. Tới cuối cùng, cô với lấy một chai rượu mới chưa mở nắp, thuần thục tay không khui nắp rượu, rồi ngửa cổ uống sạch.
Mấy tình huống như thế này Giang Noãn Chanh đã rất quen thuộc. Dẫu sao hôm nay cũng không phải ngày một ngày hai cô làm việc ở Thương Hội. Rõ ràng, so với hành động của Lệ Mạc Tây ngày hôm nay, cô đã từng bị nhục mạ hơn. Giang Noãn Chanh khi đó không phải vẫn chịu đựng rất giỏi ư? Nhưng lần này cô chỉ thấy toàn thân đau đớn, trái tim tê dại, thật sự rất muốn khóc...
Uống nguyên một chai rượu, thần trí Giang Noãn Chanh có phần không tỉnh táo. Cô đặt chai rượu trống rỗng xuống bàn, ánh mắt mơ hồ nhìn qua Lệ Mạc Tây: "Được chưa? Số rượu này coi như đủ đáp trả toàn bộ ly rượu của các vị ở đây. Lệ tổng hài lòng chưa? Nếu chưa hài lòng, tôi có thể uống tiếp!"
Nguyên Bảo ở một bên không ngừng nháy mắt với Lệ Mạc Tây. Hắn không biết Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh đang cãi nhau vì vấn đề gì nhưng lần này Lệ Mạc Tây đích thực rất quá đáng, còn không dừng tay lại, mọi chuyện nhất định sẽ lớn hơn.
Giang Noãn Chanh hỏi là một chuyện, đợi Lệ Mạc Tây trả lời lại là một chuyện khác. Không cần hắn phản ứng cô đã nhanh chóng muốn rời đi. Có lẽ là do quá lâu không động đến rượu, hoặc do tâm trạng không được ổn định nên Giang Noãn Chanh đã ngà ngà say, bước đi của cô không vững. Lệ Mạc Tây nhíu mày, ngay lập tức vươn tay đỡ lấy cô.
"Cút ra! Buông tôi ra! Tôi vốn dĩ không cần anh. Cả cuộc đời của Giang Noãn Chanh tôi không cần tên khốn Lệ Mạc Tây anh!" Giọng nói Giang Noãn Chanh không nhỏ, rất lớn, thiết nghĩ bên ngoài phòng cũng có thể nghe được đầy đủ từng chữ được phát ra từ miệng cô.
Đối tác đi theo Lệ Mạc Tây không dám lên tiếng, Nguyên Bảo cũng im bặt. Lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Lệ Mạc Tây nói không cần hắn. Trên thế giới này, có lẽ Giang Noãn Chanh là người duy nhất. Kỳ lạ thay, Lệ Mạc Tây cũng không hề tức giận với lời nói đó của cô.
"Tôi đã cho em đi chưa?" Đứng trước cơn thịnh nộ của Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây chỉ điềm nhiên hỏi một câu.
"Mẹ nó! Anh là ai hả? Là ba tôi hay là mẹ tôi mà không cho phép tôi đi? Lệ Mạc Tây, anh có nghe tôi nói không hả? Tôi không cần một tên khốn... Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi... Ở đâu cũng chỉ biết bắt nạt tôi!" Giang Noãn Chanh thật sự đã say. Rượu ngấm sâu vào cơ thể, điều khiển lý trí của cô. Giọng nói càng về cuối càng nhỏ, bao nhiêu uất ức cô phải chịu đựng trong quãng thời gian qua đã hoá thành từng giọt nước mắt. Giang Noãn Chanh gục đầu vào lồng ngực Lệ Mạc Tây, khóc nức nở.
"Tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Lệ Mạc Tây, cuộc đời tôi đủ rắc rối rồi, không muốn vướng thêm anh đâu!"
"Đã nói rồi, chúng tôi vốn dĩ không phải cùng một loại người. Anh đã biết thân thế của tôi rồi? Không phải ư?"
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa rên rỉ không ngừng. Lệ Mạc Tây bị những giọt nước mắt của cô làm cho hoảng sợ. Mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng. Hắn nhìn đám người đang hóng chuyện trong phòng, lạnh nhạt quát: "Cút!"
Bọn họ tất nhiên không đủ gan dạ để ở lại đây hứng đòn. Chuyện của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây là chuyện riêng của bọn họ. Lệ Mạc Tây vừa hạ lệnh đuổi người, bọn họ liền ba chân bốn cẳng chạy ra. Nguyên Bảo cũng không dám ở lại, hắn sợ, hắn sẽ là người bị Lệ Mạc Tây trút giận.
Sau khi đám người đó rời đi, Lệ Mạc Tây thẳng thừng bế Giang Noãn Chanh theo kiểu công chúa. Hắn ngồi xuống ghế, ôm cô vào trong lòng. Lệ Mạc Tây chưa từng dỗ phụ nữ, phải nói đúng hơn là chưa từng có người nào dám khóc trước mặt hắn.
"Noãn Chanh ngoan, đừng khóc nữa. Tôi không bắt nạt em nữa có được không?" Lệ Mạc Tây lấy tay xoay gương mặt cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Giang Noãn Chanh nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ: "Đồ nói dối! Anh chẳng bao giờ giữ lời hứa cả! Huhu... Lệ Mạc Tây, anh buông tha cho tôi đi!" Trong tiềm thức của Giang Noãn Chanh, cô và Lệ Mạc Tây luôn luôn không cùng đường, ở bên cạnh hắn cô nhất định sẽ là người thiệt thòi. Vì vậy, Giang Noãn Chanh luôn tìm cách trốn tránh, chỉ là ông trời không chiều lòng cô.
Lệ Mạc Tây tuy không vui với lời nói của cô, nhưng hắn không phát lửa giận ra ngoài. Nhìn thấy Giang Noãn Chanh khóc, hắn thật sự rất nóng lòng. Hắn vẫn nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho cô: "Là em trêu chọc tôi trước, phải là em tha cho tôi mới đúng!"
Nếu ngày hôm đó Giang Noãn Chanh không nhất quyết lên xe của hắn, cô và hắn cũng không dây dưa lâu như vậy. Lệ Mạc Tây nghĩ rằng cuộc hội ngộ lần này là do ông trời an bài, là duyên kiếp mà hắn và cô phải trải qua.
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa mắng Lệ Mạc Tây là đồ khốn rất lâu. Cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Lệ Mạc Tây không biết phải làm gì, đành giữ nguyên tư thế để không làm phiền đến giấc ngủ của cô. Kỳ thực, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, một tâm lý vững vàng cùng cô bắt đầu một mối quan hệ.
"Noãn Chanh, thay vì em nghĩ cách rời bỏ tôi vì sao lại không tưởng tượng nếu em chịu mở lòng, không cần em phải bước đi, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể bước đến bên cạnh em?"