Lệ Mạc Tây giữ chặt lấy eo Giang Noãn Chanh, chỉ một hành động đơn giản đã đủ để nói với bọn côn đồ, Giang Noãn Chanh là người phụ nữ của hắn. Đám người kia bị bất ngờ với sự xuất hiện của Lệ Mạc Tây, nhất thời không biết phản ứng thế nào cho phải. Ngược lại là Giang Noãn Chanh, cô lấy lại tinh thần rất nhanh.
"Đừng xen vào chuyện của tôi!" Giang Noãn Chanh lạnh lùng, ánh mắt rét buốt. Có thể nói đây là thái độ cự tuyệt rõ ràng nhất mà cô dành cho Lệ Mạc Tây. Cô không thích người khác xen vào chuyện gia đình cô, nhất là hắn.
Lệ Mạc Tây tảng lờ câu nói của Giang Noãn Chanh. Hắn kéo cô ra sau, tiến về phía trước. Gương mặt u ám của Lệ Mạc Tây xuất hiện nụ cười như có như không, dường như đoán được đám côn đồ không kịp phản ứng, hắn vô cùng kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình một lần nữa: "Tôi hỏi, nhà họ Giang nợ các người bao nhiêu tiền?"
Trên thực tế, Lệ Mạc Tây nắm rất rõ con số này. Hắn từng để Nguyên Bảo điều tra gia thế của cô, làm sao có thể không rõ? Nếu Giang Noãn Chanh cần giúp đỡ, hắn không ngại ngần. Chẳng qua là vài trăm tỷ đồng, Lệ Mạc Tây vẫn có thể trả nổi. Hắn chỉ không muốn đám người này tiếp tục tìm cô gây phiền phức.
Tên đầu trọc là người đầu tiên nhận ra thân phận của Lệ Mạc Tây. Hắn quây ba người còn lại ra một góc, bắt đầu to nhỏ bàn tán: "Người đàn ông này là Lệ Mạc Tây đấy, chúng ta không thể động vào. Nếu nhà họ Giang đã có quan hệ với hắn, không chừng có thể thanh toán hết món nợ này một lần, đến khi đó chúng ta không cần phải đến tìm nhà họ Giang để đòi nữa. Dẫu sao với tình thế của nhà họ, căn bản không trả nổi nợ!"
Sau khi bàn luận xong, bọn họ quyết định để Lệ Mạc Tây thay Giang Noãn Chanh trả nợ. Số tiền nhà họ Giang nợ lên đến năm trăm tỷ đồng, tính cả gốc lẫn lãi. Lệ Mạc Tây không nhiều lời, trực tiếp gọi điện cho Nguyên Bảo bảo chuyển tiền vào tài khoản mà bọn họ đưa ra. Đến khi tiền vào tài khoản, đám người này mới an phận rời đi.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, Giang Noãn Chanh nhiều lần lên tiếng nhưng vô tác dụng.
[... ]
"Lệ tổng, trà sữa mà anh yêu cầu đã đến rồi ạ!" Nguyên Bảo không hiểu vì sao hôm nay Lệ Mạc Tây lại muốn uống trà sữa, đến khi hắn nhìn thấy gương mặt hầm hầm như muốn giết người của Giang Noãn Chanh, hắn mới hiểu. Không phải là Lệ Mạc Tây, người muốn uống là Giang Noãn Chanh.
Nhận được tín hiệu của Lệ Mạc Tây, Nguyên Bảo vô cùng hiểu chuyện để trà sữa trên bàn rồi rời đi.
"Lệ Mạc Tây, anh rốt cuộc muốn gì từ tôi?" Giang Noãn Chanh nhìn ly trà sữa trước mặt rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Lúc này, cô thật sự cảm thấy rất hoang mang. Bỗng dưng có một người đàn ông đứng ra giúp bạn trả số nợ lên đến trăm tỷ đồng, bạn sẽ thế nào?
"Muốn em!" Lệ Mạc Tây cười. Hắn giúp Giang Noãn Chanh cắm ống hút vào trà sữa. Phòng làm việc của hắn chỉ có mỗi cafe đắng. Hắn không biết cô thích gì, nghe Trần Điềm Kiệt nói cô hay uống trà sữa nên đã nói Nguyên Bảo mua về.
"Lệ Mạc Tây!" Giang Noãn Chanh đứng phắt dậy, tỏ thái độ không hài lòng. Cô không muốn dây dưa với Lệ Mạc Tây, nhưng người đàn ông này hoàn toàn làm trái ý với cô. Chỉ cần cô bước một bước, Lệ Mạc Tây sẽ tiến hẳn ba bước và giữ chặt lấy cô. Chợt, Giang Noãn Chanh cảm thấy khó thở. Đây không phải điều cô muốn!
Lệ Mạc Tây thu lại thái độ cợt nhả của mình, hắn nghiêm túc nói: "Tôi biết trong lòng em bây giờ đang nghĩ gì. Giang Noãn Chanh, tôi nói cho em nghe, thà rằng chủ nợ là tôi còn hơn là đám người đó, tôi sẽ không gây phiền phức cho em!"
Giang Noãn Chanh lại nói tiếp: "Anh vốn dĩ biết tôi không có khả năng trả nợ, số tiền rất lớn. Lệ Mạc Tây, anh là người làm ăn, chắc chắn sẽ không đầu tư vô ích, đừng lằng nhằng nữa, nói thẳng với tôi, anh muốn gì từ tôi?"
Năm trăm tỷ không phải con số nhỏ, Giang Noãn Chanh biết cái giá mà mình phải trả cho con số đó là gì. Cô hít một hơi thật sâu để tâm lý luôn được ổn định.
Lệ Mạc Tây nhướng mày, tỏ ra hứng thú với câu nói của cô. Kỳ thực, khi giúp cô trả nợ hắn không nghĩ mình sẽ cần gì từ cô. Nhưng khi nghe Giang Noãn Chanh nói, trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng. Lệ Mạc Tây vươn tay về phía trước, kéo Giang Noãn Chanh ngồi bên cạnh mình.
"Tôi muốn em làm bạn gái của tôi!" Thấy Giang Noãn Chanh chuẩn bị lên tiếng cự tuyệt, Lệ Mạc Tây lập tức bổ sung: "Yên tâm, điều này có thời hạn. Nếu sau hai năm, em không thích tôi, tôi sẽ buông tay để em đi. Món nợ giữa em và tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt. Giang Noãn Chanh, nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời, đây là quyền lợi của em, cách tốt nhất để em không phải sống một cuộc sống chỉ biết trả nợ!"
Nói xong, Lệ Mạc Tây đứng dậy. Hắn trở lại bàn làm việc của mình, lấy văn kiện bắt đầu xem. Hắn muốn cho Giang Noãn Chanh thời gian suy nghĩ thấu đáo. Hắn tin với điều kiện mà hắn đưa ra, cô sẽ đồng ý thôi.
Nửa tiếng trôi đi... Một tiếng lại qua... Lệ Mạc Tây không nhận được phản hồi, trong lòng có một chút khẩn trương. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Giang Noãn Chanh đi về phía hắn, cô chống tay lên bàn làm việc của Lệ Mạc Tây, nói: "Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng tôi cũng có điều kiện của tôi."
Lệ Mạc Tây cười không khép được miệng, hắn nói: "Oh, vậy điều kiện của em là gì?"
Giang Noãn Chanh nói: "Đơn giản thôi, tôi không muốn bất kỳ người nào biết được quan hệ giữa hai chúng ta. Không phải anh đã từng nói sao, vụng trộm mới kích thích?" Giang Noãn Chanh sợ Lệ Mạc Tây không đồng ý, nhanh chóng sử dụng câu nói đợt trước của hắn để bắt bẻ hắn.
Hành động của cô khiến Lệ Mạc Tây bật cười: "Ghi nhớ lời tôi nói như vậy, xem ra em rất yêu tôi!"
Giang Noãn Chanh không đáp lại câu nói này. Cô trở về ghế sofa, rít mạnh một hơi trà sữa. Mùi vị quen thuộc đọng lại trong miệng, Giang Noãn Chanh hơi sững sờ, Lệ Mạc Tây làm sao biết được cô thích uống thứ này?
"Được, tôi đồng ý với em. Em còn điều kiện khác không?" Giang Noãn Chanh đã đồng ý làm bạn gái của hắn, Lệ Mạc Tây vui tới mức không còn tâm trạng xử lý công việc.
"Khi nào nghĩ ra sẽ nói với anh!" Giang Noãn Chanh hừ lạnh.
[... ]
Rời khỏi tập đoàn Lệ thị, Giang Noãn Chanh như người trên mây, không hề tập trung đến việc mình đang đi đâu, thiếu chút nữa bị xe đụng, cũng may là phản ứng kịp. Cô ngồi trong trạm đợi xe bus, ánh mắt xa xăm nhìn đoạn đường phía trước. Cô không rõ lựa chọn của bản thân là đúng hay sai.
Nhưng như Lệ Mạc Tây đã nói, đây là cơ hội cuối cùng để cô thoát khỏi cuộc sống suốt ngày chỉ biết kiếm tiền trả nợ. Giang Noãn Chanh có hoài bão của riêng mình, cô không muốn hoài bão đó bị vùi sâu trong đống nợ tăm tối kia. Nhưng cô hiểu một đuổi, dây dưa càng sâu với Lệ Mạc Tây càng dễ chịu tổn thương. Mọi sự lựa chọn đều có cái giá phải trả của nó.
Giang Noãn Chanh đổi hai trạm xe bus mới trở về ký túc xá. Lúc cô về, bạn cùng phòng đã về hết cả, chỉ có Tống Hân Lộ là không có mặt, nghe nói cô ấy và Trang Vũ Trạch đã lại có chuyến đi chơi xa.
Giang Noãn Chanh vừa buông túi xách xuống giường, cô đã nhận được tin nhắn của Lệ Mạc Tây: "Tám giờ tối, tôi đón em đi xem phim!"