Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa kính, rọi lên gương mặt xinh đẹp trắng ngần của Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh dần dần thức giấc, đôi mắt mở to, vì không thể thích ứng kịp thời với ánh nắng mà lại nhắm chặt mắt lại. Lệ Mạc Tây đã thức dậy từ rất lâu, hắn có thói quen dậy sớm, thậm chí còn đã hoàn thành việc chạy bộ hàng ngày. Nhìn một mặt này của Giang Noãn Chanh, bỗng cảm thấy buồn cười.
Giang Noãn Chanh dường như phát hiện điều không đúng, cô lập tức bật dậy. Hành động mạnh mẽ khiến tấm chăn mỏng trên người trôi tuột xuống, cả cơ thể trần như nhộng phơi bày trong không khí. Lệ Mạc Tây ở bên cạnh lập tức kéo chăn lên cho cô.
"Một đêm đối với cô không đủ, còn muốn tiếp tục câu dẫn tôi nữa à?" Sau khi giải xong xuân dược, tâm trạng của Lệ Mạc Tây tốt hơn nhiều. Hắn cũng không còn chán ghét Giang Noãn Chanh như trước mà thay vào đó là cảm thấy cô có phần thú vị. Một người phụ nữ bên ngoài quật cường, bên trong yếu đuối đã thành công thu hút sự chú ý của Lệ Mạc Tây.
Giang Noãn Chanh cũng hiểu tình huống đêm qua đã phát sinh chuyện gì. Lúc này cô mới cảm nhận được cơn đau thấu xương từ thân thể. Giang Noãn Chanh cúi thấp đầu xuống, hai mắt đỏ hoe tưởng chừng như sắp khóc tới nơi. Cô không muốn khóc trước mặt Lệ Mạc Tây, không muốn để người đàn ông khốn nạn này nhìn thấy điểm yếu của cô.
Giang Noãn Chanh cắn chặt răng, hồi lâu cất giọng đầy căm phẫn: "Lệ Mạc Tây, anh là đồ khốn!"
Lệ Mạc Tây không quan tâm đến cô. Hắn vươn người, lấy ra một vỉ thuốc và một cốc nước ấm đưa đến tận tay Giang Noãn Chanh. Lệ Mạc Tây là người cẩn thận, cũng là người coi trọng sự nghiệp, dù hắn thật sự có cảm xúc khác với Giang Noãn Chanh, hắn cũng không để cô trở thành vật cản đường công danh của hắn.
"Uống nó đi, tôi không muốn xảy ra tình huống mấy năm sau cô đem theo một đứa bé đến tìm tôi đâu" Lệ Mạc Tây nói những lời này chỉ là muốn nói đùa. Hắn bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng có phần ngột ngạt. Lệ Mạc Tây không thích loại không khí này, càng không thích Giang Noãn Chanh cứ cúi đầu mà không để ý đến hắn.
Lúc này Giang Noãn Chanh mới có phản ứng. Cô kéo chặt chăn che lấy thân thể, ngẩng đầu nhìn Lệ Mạc Tây. Tuy nhiên nhìn hắn không quá lâu mà chỉ dừng lại trên gương mặt ấy có vài giây, thứ khiến Giang Noãn Chanh chú ý là vỉ thuốc trong tay hắn. Dù có là kẻ ngốc chắc chắn cũng nhận ra được đây là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Giang Noãn Chanh cô là loại người vì tiền mà có thể bất chấp tất cả mọi thứ sao? Cô không phải, từ trước đến nay đều không phải! Đích thực, chỉ cần là công việc kiếm ra tiền, Giang Noãn Chanh đều không bỏ qua, tuy nhiên cô cũng biết có chừng mực. Những uỷ khuất này chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói cho bất kỳ ai, nhất là Lệ Mạc Tây. Giang Noãn Chanh nhìn ra được, người đàn ông này không hề tôn trọng cô.
"Không cần Lệ tổng phải lo lắng. Dẫu sao loại người như anh cũng không phải là loại người tôi thích, càng không đủ tư cách để làm ba của con tôi" Nói xong, Giang Noãn Chanh cong mắt cười, nụ cười nhẹ nhàng và trong trẻo trên khoé môi cô lần đầu tiên Lệ Mạc Tây được chứng kiến. Cô lấy thuốc từ tay hắn, uống nhanh chóng.
"Quần áo của tôi đâu? Lệ tổng không phải thiếu tiền đến mức đến một bộ đồ cũng không thể bỏ tiền ra mua được chứ?" Giang Noãn Chanh vừa nói vừa dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể. Cô một giây cũng không muốn ở lại, hít chung một bầu không khí với Lệ Mạc Tây. Giang Noãn Chanh cần "tẩy rửa" cơ thể của mình!
Lệ Mạc Tây không hiểu vì sao lại thấy khó chịu, chẳng nhẽ là vì thái độ của Giang Noãn Chanh đối với hắn? Hắn không trả lời mà dùng hành động để đáp trả. Lệ Mạc Tây chỉ tay về phía cái bàn dưới giường, nơi đó có để một bộ váy trắng tinh. Lệ Mạc Tây không biết phong cách thời trang của Giang Noãn Chanh như thế nào, thế nên hắn chỉ chọn một bộ đồ đơn giản nhất.
Giang Noãn Chanh nhìn thấy bộ đồ mà Lệ Mạc Tây chuẩn bị giống như nhìn thấy phao cứu sinh. Cô nhanh chóng bước xuống giường. Chỉ là chân vừa chạm xuống mặt đất, cả cơ thể mềm nhũn, Giang Noãn Chanh lại ngã oạnh xuống. Vào lúc cô định đứng dậy một lần nữa, Lệ Mạc Tây đã lao qua.
Hắn đè lên cơ thể của Giang Noãn Chanh, vì không muốn bị cô từ chối nên đã nhanh chóng dùng tay khóa chặt lấy hai tay cô. Giang Noãn Chanh không hiểu hắn muốn làm gì, trong lòng hơi run sợ, cô quát: "Lệ Mạc Tây, anh đủ chưa?"
Lệ Mạc Tây cười, đáp: "Dù sao cũng bán thân một đêm rồi, bán thêm một lần nữa cũng không chết người. Vẫn là cái giá đấy, tôi trả cao gấp mười lần. Giang Noãn Chanh, ok chứ?"
Lệ Mạc Tây không biết hắn vì sao phải làm đến mức độ này. Một đêm triền miên với Giang Noãn Chanh không phải là điều hắn muốn, chẳng qua là do hắn trúng xuân dược mà thôi. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy cô nhanh chóng muốn rời đi, Lệ Mạc Tây lại nảy sinh lòng độc chiếm, hắn muốn giữ cô lại, cùng cô triền miên thêm một lần nữa.
Giang Noãn Chanh bật cười, chế giễu: "Lệ tổng đánh giá cao tôi quá rồi. Một người thấp hèn như tôi không dám với cao quá nhiều lần. Cuộc giao dịch này, tôi không đồng ý!"
Giang Noãn Chanh không suy nghĩ, cự tuyệt thẳng thừng. Muốn cùng cô ân ái lần thứ hai, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Giang Noãn Chanh ngỡ tưởng chỉ cần cô nói như vậy, Lệ Mạc Tây sẽ buông tha cho cô. Nhưng không, người đàn ông này sau khi nghe thấy lời cự tuyệt của Giang Noãn Chanh thì càng thêm cố chấp. Mười đầu ngón tay của hắn đan chặt lấy mười đầu ngón tay của cô, giống như một sợi dây xích trói chặt lấy Giang Noãn Chanh.
"Chỉ tiếc là cô không có lựa chọn" Dứt lời, bạc môi mỏng của Lệ Mạc Tây phủ xuống đôi môi đỏ mọng của Giang Noãn Chanh. Lần này Giang Noãn Chanh phản ứng nhanh, lập tức mím chặt môi lại. Lệ Mạc Tây không vui, mi tâm hắn nhăn lại. Lệ Mạc Tây dùng sức siết chặt lấy tay cô, ép bằng được Giang Noãn Chanh phải mở miệng.
Cuộc đấu tranh này diễn ra rất dài nhưng đến cuối cùng Giang Noãn Chanh vẫn phải chịu thua. Cô vô lực để mặc Lệ Mạc Tây dẫn dắt, hắn cũng dần dần hài lòng.
"Giang Noãn Chanh, phi vụ làm ăn này cô cũng không thiệt" Lệ Mạc Tây nhìn gương mặt đỏ ửng của Giang Noãn Chanh, trong lòng càng thêm thoải mái. Hắn không nhịn được, dùng tay vuốt ve thân thể trêu chọc cô. Chỉ trong chốc lát, không khí trong phòng đã nóng bừng lên.
Giang Noãn Chanh lườm hắn, mắng: "Lệ Mạc Tây, bỗng dưng dừng lại, lad không được nữa rồi?" Giang Noãn Chanh khó chịu vô cùng, cả cơ thể giống như có rắn rết đang bò trườn trên người.
Lệ Mạc Tây cười, cúi đầu ngậm lên xương quai xanh của cô: "Chỉ cần cô không ngất như đêm qua là được!"
Tấm chăn quấn trên người Giang Noãn Chanh đã bị Lệ Mạc Tây gỡ bỏ. Hắn ôm chặt lấy cơ thể cô, Giang Noãn Chanh cũng túm chặt lấy cơ thể hắn. Một cuộc triền miên tiếp tục diễn ra, kéo dài đến tới tận trưa.
Lệ Mạc Tây quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say túm chặt lấy cánh tay hắn. Khóe miệng Lệ Mạc Tây lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Hắn vớ lấy điện thoại, phát hiện Nguyên Bảo gọi cho hắn rất nhiều cuộc. Lệ Mạc Tây nhíu này, gọi lại cho người kia: "Có chuyện gì vậy?"
Ở đầu bên kia, Nguyên Bảo ngớ ra: "Lệ tổng, hôm nay anh có cuộc họp"
Lệ Mạc Tây giật mình, hắn đúng là đã quên mất chuyện này. Hắn hắng giọng: "Hôm nay tôi làm việc quá độ, cậu bảo mọi người lùi thời gian họp sang hôm khác đi"