"Tiểu Nhã, sau lễ đính hôn này, cháu sẽ trở thành con dâu nhà họ Lệ rồi!" Thời gian tổ chức lễ đính hôn còn chưa tới, Phương Mạn Hà nhân lúc đó đã vào nói chuyện với Hàn Thiên Nhã. Càng nhìn cô, Phương Mạn Hà càng cảm thấy cô thích hợp với Lệ Mạc Tây, thích hợp trở thành con dâu của bà.
Hàn Thiên Nhã hôm nay rất xinh đẹp. Tất nhiên là như vậy vì ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị rất nhiều. Từ trang phục cho đến đầu tư đều dồn cả trăm triệu mà không hề tiếc. Chỉ cần lễ đính hôn được tổ chức, Hàn Thiên Nhã sẽ tiến gần với thân phận người phụ nữ của Lệ Mạc Tây thêm một bước.
Chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là đến thời gian diễn ra lễ đính hôn. Khách khứa đã tới đủ, chỉ duy nhất bóng hình của bà nội Lệ và Lệ Mạc Tây là chưa thấy đâu. Phương Mạn Hà nói sức khoẻ của bà nội Lệ không được tốt, vì thế không thể tham gia được mà chỉ có thể gửi lời chúc. Vậy còn nhân vật chính Lệ Mạc Tây thì sao?
"Bác gái, Mạc Tây vẫn chưa tới sao?" Hàn Thiên Nhã nhỏ nhẹ hỏi Phương Mạn Hà. Đối với cuộc hôn nhân này, cô rất chắc chắn vì dẫu sao hậu phương của cô vẫn là Phương Mạn Hà, người mẹ của Lệ Mạc Tây, phu nhân nhà họ Lệ. Tuy không trực tiếp quản lý mọi công việc của Lệ gia nhưng Phương Mạn Hà rất có tiếng nói.
Phương Mạn Hà hơi nhíu mày, trêu chọc Hàn Thiên Nhã: "Bây giờ còn gọi là bác gái sao? Cũng nên đổi cách xưng hô rồi. Tiểu Tây đang trên đường tới. Vì lễ đính hôn nên nó cũng chuẩn bị nhiều lắm, nên con cứ yên tâm!"
Nói xong, Phương Mạn Hà lấy cớ ra ngoài tiếp khách mà rơi đi. Nhưng thực tế bà nấp trong góc khuất, lấy điện thoại liên tiếp gọi cho Lệ Mạc Tây nhưng không a bắt máy. Phương Mạn Hà hết cách đành gọi cho Nguyên Bảo, cũng phải gọi tới năm sáu cuộc, người ở đầu bên kia mới chỉ nhấc điện thoại lên.
"Phu nhân!" Nguyên Bảo thực tình không muốn nghe điện thoại, nhưng Phương Mạn Hà gọi đến quá nhiều, không muốn cũng phải tiếp nhận.
"Tiểu Tây đâu?" Phương Mạn Hà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Người duy nhất nắm bắt được tung tích của Lệ Mạc Tây chỉ có thể là Nguyên Bảo. Phương Mạn Hà gọi điện cho hắn chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất.
Nguyên Bảo đáp: "Cái này tôi cũng không rõ. Lần này Lệ tổng rời khỏi Lệ thị cũng không nói mình đi đâu. Không cho tôi lái xe đưa đi mà tự mình lái. Phu nhân, tôi thực sự không biết anh ấy đang ở đâu!" Như sợ Phương Mạn Hà không tin, Nguyên Bảo còn cố tình bồi thêm câu cuối cùng.
Thực ra, cả Nguyên Bảo và Phương Mạn Hà đều đoán được Lệ Mạc Tây lúc này đang ở đâu. Hắn không đến lễ đính hôn, chỉ có thể đến chỗ của Giang Noãn Chanh. Bởi vậy, điều tra vị trí của Giang Noãn Chanh, không phải là xong rồi sao? Cá nhân Nguyên Bảo thấy, Hàn Thiên Nhã không thích hợp với Lệ Mạc Tây, tính cách của người phụ nữ này rất khó nắm bắt. Chỉ là chuyện hào môn gia thế, hắn không thể xen vào.
Phương Mạn Hà hiển nhiên rất tức giận, bà hạ lệnh: "Tìm cho tôi Lệ Mạc Tây về đây. Khoảng mười phút nữa nó không có mặt tại lễ đính hôn, cậu cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!"
Phương Mạn Hà dồn rất nhiều tâm huyết vào lễ đính hôn, cũng như mối quan hệ của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã, vì thế bà không cho phép ngày hôm nay được xảy ra chuyện. Không chỉ muốn Nguyên Bảo đi tìm Lệ Mạc Tây, Phương Mạn Hà còn huy động toàn bộ thế lực của nhà họ Lệ. Dù có phải lật từng tấc đất, bà cũng muốn đưa Lệ Mạc Tây về đây.
Chỉ còn khoảng vài phút đồng hồ nữa mà nhân vật nam chính không thấy, lòng Phương Mạn Hà nóng ran. Hôn nhân của Lệ Mạc Tây không phải chuyện riêng của hắn mà là chuyện của cả gia tộc.
[... ]
Trái ngược với khung cảnh hỗn loạn như kiến vỡ tổ bên Phương Mạn Hà, bên này Lệ Mạc Tây lại vô cùng thong thả. Sau khi hôn Giang Noãn Chanh, hắn thoải mái bước về ghế sofa, ngồi xuống, đôi chân thon dài gác lên mặt bàn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Hoàng Hôn
4. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
=====================================
"Nếu em định mở cửa rời đi thì dừng lại ngay. Noãn Chanh, bây giờ mẹ tôi đã truy cùng giết tận em đấy, chỉ cần em rời xa tôi một bước, em sẽ bị bắt ngay!" Lệ Mạc Tây chỉ khoá trái cửa, vì thế Giang Noãn Chanh vẫn có thể mở và chạy ra ngoài được.
Câu nói của Lệ Mạc Tây đã chặn đứng suy nghĩ của Giang Noãn Chanh. Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung, đan xen một chút hoảng hốt. Thực ra, so với lo lắng cho bản thân, lúc này cô lo lắng cho Lệ Mạc Tây hơn. Hắn không đến lễ đính hôn, bỏ mặc Hàn Thiên Nhã một mình, hành động này dẫm đạp lòng tự tôn của nhà họ Hản, bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thế nhưng ngoài mặt, Giang Noãn Chanh vẫn rất cứng họng: "Anh muốn chết thì chết một mình, kéo tôi theo làm gì? Lệ Mạc Tây, hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây chơi với anh!"
Lệ Mạc Tây bật cười: "Cả Thương Hội đều được tôi bao sạch, việc em cần làm bây giờ là phục vụ tôi, có biết không?" Nói xong, hắn lại đứng dậy, chẳng mấy chốc đã bước đến trước mặt Giang Noãn Chanh. Lệ Mạc Tây vươn tay kéo cô ôm trong lòng, hắn ghì chặt lấy cô, chất giọng trầm ấm vang lên: "Noãn Chanh, tôi rất nhớ em!"
Ngay khoảnh khắc ấy, Giang Noãn Chanh đã rung động. Lý trí mà cô luôn tâm đắc nhất đã không có mà bay. Thời khắc này, chỉ có Giang Noãn Chanh sống bằng trái tim. Cô không phản ứng dữ dội như trước, ngoan ngoãn ở trong lòng Lệ Mạc Tây.
"Noãn Chanh, đêm nay đi theo tôi có được không? Đêm nay, tôi chỉ cần một mình em, không quan tâm những chuyện sẽ xảy ra nữa!" Lệ Mạc Tây tiếp tục thủ thỉ vào tai cô. Phải, hắn chính là chỉ cần Giang Noãn Chanh. Vì cô, hắn không sợ đối đầu với Hàn gia.
[... ]
Giang Noãn Chanh đã không còn lý trí, cứ thế đi theo Lệ Mạc Tây đến khách sạn. Bản thân cô cũng muốn được phóng túng theo hắn một lần. Vô số người ngăn cản cô và hắn thì sao chứ? Hiện tại không phải ai cũng không quản được bọn họ sao?
Lệ Mạc Tây cẩn thận đặt Giang Noãn Chanh xuống giường. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, trong ánh mắt chỉ có mỗi hắn. Lệ Mạc Tây bị ánh mắt này làm cho khó thở, cả cơ thể nóng lên vô cùng. Giang Noãn Chanh không chậm trễ, trực tiếp đưa tay cởi áo Lệ Mạc Tây.
"Mặc áo phông như này, dễ cởi!" Giang Noãn Chanh cười đùa, trêu chọc Lệ Mạc Tây.
Chỉ một câu nói đơn giản đã lại khiến không khí trong phòng thay đổi. Lệ Mạc Tây ôm chặt lấy cô, tháo bộ đồng phục Thương Hội trên người cô, không thương tiếc vứt xuống đất. Cổ họng hắn khô cứng, muốn nói cũng không nói được. Ngược lại là Giang Noãn Chanh có rất nhiều nhã hứng.
"Anh nói xem nếu để Hàn Thiên Nhã biết được vị hôn phu của cô ta không đến lễ đính hôn mà lại nằm trên người tôi mây mưa, cô ta có tức không..."
Chưa kịp nói hết, Lệ Mạc Tây đã cúi người hôn lên môi cô. Như để trừng phạt Giang Noãn Chanh, hắn cố ý cắn mạnh lên môi cô một cái.
Giang Noãn Chanh đau đớn rên lên: "Đau đấy!"
"Ai nói em nhắc đến tên cô ta làm gì?"
"Noãn Chanh, tập trung vào tôi... Gọi tên tôi!"
Ngón tay Giang Noãn Chanh vẽ một đường lên cơ thể Lệ Mạc Tây. Ngay sau đó cô lật người, trở thành người nằm trên người hắn. Cô cười: "Mọi lần đều là anh bắt nạt tôi, lần này đổi thành tôi bắt nạt anh, Lệ tổng có chấp nhận không?"
Phóng túng một lần mà phải trả giá lớn, Giang Noãn Chanh cũng can tâm tình nguyện.
Lệ Mạc Tây nhéo mạnh vào mông cô một cái, đáp: "Được!"