"A..."
Vô thức siết chặt cái eo trong tay, nhìn tiểu tử kia kinh hô giật mình rớt thẳng lên đùi hắn, đáy mắt Thái Thần sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to của y, nói: "Hung dữ với ta?"
Thật ra hắn muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại thành câu này. Tiểu tử này ỷ mình tâm tư đơn giản mà không chút nào cố kỵ hắn, cần dọa dẫm.
Lữ Đông Miên không biết gì hết. Y chớp chớp mắt nhìn hắn, rõ ràng là có bị hành vi của hắn làm lộn xộn suy nghĩ, nhất thời không có hăng hái vượt quyền hưng sư vấn tội như trước nữa, nhưng mà vẫn nghĩa vô phản cố không chút e sợ đáp: "Ta không được sao?"
"..."
Không được! Đông Tử âm thầm trả lời thay hắn.
Trong lòng chúng thuộc hạ lại đang gào thét không thích hợp: Dụ gì vậy trời!! Sao tự nhiên hắn thấy Hầu gia nhà mình trở nên đoạn tụ, còn không thấy lối thoát!!!
Chẳng lẽ cưới về một nam thê liền nhập gia tùy tục???
Không cần vậy chứ!!
Thái gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Hầu gia!!!
Vị Hầu gia nào đó hoàn toàn không biết tiếng lòng của chúng thuộc hạ. Đối với tiểu tử hôm qua còn lúng túng không biết nên đối đãi thế nào với mối quan hệ của họ hiện tại bây giờ đã có thể khẳng khái tiếp nhận, chưa chi đã bày ra tư thái Hầu phủ phu nhân hỏi hắn "không được sao"... Nói thật là hắn có chút hưởng thụ bình thản đáp: "Được."
"Ngươi là Hầu phủ phu nhân."
Thành công nhìn thấy Lữ ngốc bạch ngọt ngượng ngùng trừng mình, Thái Thần Hầu thỏa mãn nhéo nhẹ cái eo trong tay một cái.
Đối với y bất thình lình đổ sập vào người hắn như đã lường trước mà dùng thân đỡ lấy một cách thuần thục, hắn thản nhiên nói với chúng thuộc hạ: "Mang bữa sáng lên đi."
"A? Vâng! Thuộc hạ đi ngay!"
Đông Tử sau một khắc giật mình liền đáp lời rồi chạy biến.
Thời điểm đó, bên trong hoàng cung Lễ công công đã trở về đem tất cả những gì nhìn thấy một năm một mười nói cho hoàng đế.
Mạch Chẩm ngồi trên ngai rồng biểu tình hờ hửng, từ đầu chí cuối không có biểu hiện gì cho thấy hắn có chút gì bất mãn với Lữ Đông Miên, vị Hầu phủ phu nhân mới vào cửa của Thái Thần.
Lễ công công cho rằng bản thân đoán được ý của long nhan, nghĩ bụng có lẽ về sau hoàng thượng sẽ không đặt sự chú ý lên thân người này nữa. Kết quả...
"Truyền chỉ."
"Nô tài đợi mệnh."
Lễ công công như một phản xạ vô điều kiện khom lưng đợi nghe.
"Mắt thấy Hầu phủ phu nhân làm người đơn thuần, sợ rằng không chu đáo được Hầu gia đang lâm bệnh nặng, trẫm lo nghĩ trong lòng nên để nhị tiểu thư của Lại bộ Thượng thư Tiết Mạch Nhi gả làm bình thê cho Hầu gia. Hi vọng Hầu gia sớm ngày khang phục, tiếp tục ra sức vì Nam Hà. Tiết phu nhân làm người mang lệnh, không được lơ là."
Làm người ban ra thánh chỉ, Mạch Chẩm nói xong liền quăng cuộn vải lụa màu vàng như đã chuẩn bị từ sớm ném cho Lễ công công đang sững sờ ở đó rồi đi vào tẩm điện.
Này là tiết tấu gì?
Lễ công công bị bỏ lại đầu óc không khỏi hồ đồ.
Lại bộ Thượng thư phủ cũng hồ đồ.
Cả hoàng thành từ đại thần đến dân chúng quá nửa là như vậy.
Có thể nói là bao gồm cả Hầu phủ, cũng có thể nói là không.
"Hầu gia, hiện tại phải làm sao?"
Chúng thuộc hạ vừa nghe tin chỉ thiếu bứt trụi tóc của mình để nghĩ xem rốt cuộc Hoàng đế muốn làm cái trò gì.
Thái Thần trước sau như một đều trấn định như núi không chút lay chuyển ngồi đó. Nên gắp rau thì gắp rau, nên gắp thịt thì gắp thịt cho Lữ công tử không lo chuyên tâm ăn lại lo dùng một đôi mắt sáng đầy bát quái nhìn hắn, giọng cứng rắn: "Ăn đi."
Lữ công tử nói sao nghe vậy, như một công thức ngoan ngoãn và cơm.
Đương nhiên nếu không tính việc y vẫn dùng một đôi mắt kia nhìn hắn. Chính là như đang đợi hắn nói chuyện Đông Tử vừa hỏi.
Nhất quyết không bỏ qua.
"Ngươi có ý kiến?"
Thái Thần thờ ơ hỏi.
Lữ Đông Miên ngừng lại một chút, sau đó thành thật lắc đầu.
Nói thật là y không biết bản thân phải có ý kiến gì với việc hoàng đế thêm người cho hắn nữa. Làm một người không có khả năng phản kháng thánh chỉ của hoàng đế mà gả tới đây, mắt thấy lại muốn có thêm một người đến "giành" phu quân với mình, y hẳn nên khó chịu nhỉ.
Ừ thì có chút chút.
Nhưng mà y cảm thấy Thái Thần chẳng có chút ham thích gì với vị bình thê sắp tới kia cả. Nói là cảm giác đi, cho dù có thêm bao nhiêu người địa vị của y ở trong lòng Thái Thần vẫn sẽ không lung lây. Cho nên y không có cảm thấy không vui.
Để Đông Tử nói biểu hiện của y chính là một ngốc tử, làm gì biết tranh giành, bùn nhão trát không được tường, không thể trông cậy nổi y đi đấu đá với người trong hậu viện.
Ừ thì nói vậy cũng được, mặc dù nếu để Lữ Đông Miên tự nói, y mới không nói do mình ngốc.
Y chính là tâm tư không đặt ở chỗ đó.
Vậy phải đặt ở chỗ nào?
...
P/s: Đương nhiên là trên người chồng ẻm.