Lữ Đông Miên nhìn thấy Hầu gia nhà mình trước đó còn sinh long hoạt hổ, giây sau đã nằm vật trên giường, hai mắt nhắm nghiền như đã hôn mê.
“!”
Mặc dù đã nhìn thấy vài lần nhưng mà lần nào Lữ ngốc cũng giật mình hết. Y lại chỉ biết ngốc ngốc nắm lấy tay hắn, cảm nhận lòng bàn tay bị ngón tay hắn cọ cọ mấy cái, khóe miệng giương lên một cách ngốc nghếch.
Cho nên lúc thái y vào chính là nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này.
Một người nằm trên giường như đã chết, một người ngồi cười ngốc bên cạnh, muốn quỷ dị bao nhiêu là có bấy nhiêu. Trong lòng ông ta có điều suy nghĩ nhưng lại chỉ nhìn Lữ Đông Miên bằng ánh mắt không coi trọng, lắc đầu một cách khó hiểu rồi ấn theo trình tự tiến hành bắt mạch cho Thái Thần.
“Hầu gia.”
Đúng lúc đó Tiết Mạch Nhi từ ngoài cửa lều gọi vói vào.
Khi ánh mắt mọi người tập trung lên người nàng trừ Thái Thần đang giả vờ nhắm mắt, Tiết Mạch Nhi dịu dàng nói: “Không khí bên ngoài rất tốt, ánh chiều tà rực rỡ, thiếp muốn mời phu nhân ra ngoài đi dạo, có thể không?”
Chuyện Tiết Mạch Nhi bỗng nhiên trở nên thân thiết như tỉ muội với chính thất phu nhân không phải là chuyện mới mẻ gì với người ở hoàng thành. Nhưng nghe nói là một chuyện, mắt thấy lại là một chuyện khác. Đúng lúc giờ này bên ngoài lều trại cách nhau không hề gần có rất nhiều người cũng ra ngoài đi lại hít thở không khí, ai nấy không khỏi trầm trồ nhìn Tiết Mạch Nhi bàn tán.
Tiêm Nhi đứng bên cạnh trên mặt vương nét xấu hổ, nhưng nàng cảm thấy chủ tử của mình nhất định đang giấu giếm chủ ý riêng nên nàng chỉ có thể căng da đầu mà chịu đựng.
Bản thân Thái Thần và cả Lữ Đông Miên đều biết chuyện có lẽ không đơn giản là chỉ muốn đi dạo, cho dù yêu cầu của Tiết Mạch Nhi không hề quá phận, thái độ lại càng thỏa đáng hơn, bản thân Tiết Mạch Nhi cũng cho rằng Thái Thần sẽ buông ra Lữ Đông Miên…
“Y sẽ đi với bản Hầu. Ngươi tự mình xem xét, không cần lại tìm y.”
Không khí trong lều bất giác trùng xuống thấy rõ sau câu nói mang theo hơi thở nặng nề của Thái Thần.
Lữ Đông Miên mắt lé liếc thấy biểu tình giật mình của Tiết Mạch Nhi, trong lòng đại ý, sau đó liền không đi xem nàng nữa, cũng ngoan ngoãn ngồi bên giường, một bộ nghe lời khiến người không thể nhìn ra cái gì.
Lúc y không nói chuyện hoặc chỉ ngồi im rũ mắt như vậy, trông y không hề ngốc tí nào, còn xem được một nét trầm ổn cơ trí.
Tiết Mạch Nhi vô thức siết chặt cái khăn trong tay, nhưng mà nàng không thể làm gì khác ngoài nhún người hành lễ rồi rời đi. Vô cùng thức thời, thông tuệ, mang đậm khí chất nhân gia tài nữ trầm ổn.
Sớm đã là miếng thịt thơm trong mắt tài tử tinh anh trong kinh thành, đám anh kiệt tham gia lễ đi săn lần này nhìn thấy hoàn cảnh của nàng lúc này thì không khỏi tiếc hận lắc đầu.
Vốn nên là một trong số họ trở thành trượng phu của nàng mới đúng.
Một vài người tâm tư ngược lại không có an phận mà không ngừng đưa ánh mắt quỷ dị bỉ ổi đánh giá nàng.
Bản thân Tiết Mạch Nhi sau đó không có đi dạo một mình mà trở về lều của mình. Lúc không có người nào khác, sắc mặt nàng biến khó coi ngay lập tức.
“Tiểu thư… Ngài muốn làm gì có thể nói cho nô tỳ. Nô tỳ giúp ngài.”
Tiêm Nhi đắn đo mấy hồi rồi ngồi xổm xuống bên chân nàng chân thành đề nghị nhìn nàng.
Tiết Mạch Nhi sắc mặt thâm trầm im lặng nhìn nàng ta một lát rồi mới chậm chạp ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu.
Bên trong lều chính của Hầu phủ, thái y đến một hồi, khám xong, lại căn dặn hắn vài điều cần chú ý cho có lệ rồi lùi ra ngoài.
Lúc chỉ còn người thân thuộc, Lữ Đông Miên lập tức hỏi: “Ngươi như vậy đi ra ngoài được ư?”
Đôi mắt y sáng trong chớp chớp, ngây ngô đơn thuần nhưng không hề ngốc, Thái Thần biết rõ. Hắn nhìn y một cái rồi nói: “Chúng ta nhất định phải đi.”
Đây là cơ hội duy nhất của họ để rời khỏi kinh thành. Đợi đến mai hoặc lâu hơn nữa, biến số càng cao, càng khó mà nói được.
Lữ Đông Miên tuy không rõ ràng nhưng vẫn kiên định gật đầu. Đại ý muốn y đánh hướng đông y sẽ không đi hướng tây, rất chọc người.
Thái Thần vươn tay nhéo nhẹ đôi má của y, đồng thời ngồi dậy, để Đông Tử đưa xe lăn tới. Hắn ngồi trên xe lăn, chuẩn bị chu toàn rồi mang theo Lữ Đông Miên rời khỏi lều trại.