Thái Thần bị y giục đến giục đi, không thể không giữ chặt lấy y, tránh cho y té xuống, lại không nhịn được nói: “Nếu ta không thích thì sao?”
Lữ ngốc liền xù lông: “Không được!”
“…”
“Ngươi phải thích ta!”
“…”
“Không đúng! Ta biết ngươi thích ta!”
“…”
Này nói thế nào, tiểu ngốc tử. Thái Thần buồn cười.
“Hoàng huynh sẽ không muốn ngủ cùng ta.”
“…”
“Hoàng huynh sẽ không ôm ta.”
“…”
Hắn vô thức phản bác: “Vậy hoàng huynh ngươi không thích ngươi nữa?”
Hắn thề, hắn chỉ định trêu y, không có ý gì hết.
Nhưng tiểu ngốc nghe xong thì toàn thân liền xẹp lép xuống, rất đáng thương.
Hắn giật mình, nhưng còn chưa đợi hắn nói gì thì đã nghe y rầm rì tội nghiệp nói: “Hắn đều thay đổi rồi.”
“Hắn cũng vậy, đại hoàng huynh cũng vậy, tam hoàng tỷ cũng vậy…”
Thái Thần im lặng, đưa tay sờ sờ đầu y như an ủi.
Ngốc tử mặc dù đơn thuần nhưng chính vì vậy y mới càng thêm dễ dàng cảm nhận được thành ý mà người khác dành cho mình. Chỉ trách y sinh ra trong nhà đế vương, đã định là sẽ không có cái gọi là tình thân. Tương lai cuộc chiến ngai vàng diễn ra, có lẽ y sẽ thành vật hi sinh đầu tiên.
Vừa nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy khó thở.
Hắn phát hiện mình không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra.
Vậy thì hắn không để nó xảy ra là được.
Thái Thần nghĩ thông suốt rồi liền nhéo mặt tiểu ngốc tử đang ủ rủ nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
Hai mắt tiểu ngốc liền sáng lên như hai ngọn lửa.
Biểu tình của hắn dịu đi, ôn nhu nói: “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Trước khi có năng lực phục quốc, hắn nếu không có khả năng bảo vệ một người thì không cần thiết nghĩ đến nó nữa.
Nhưng có đôi khi thiên mệnh là đã định sẵn thì sao?
Dù là hắn, khi trôi dạt trong dòng sông luân hồi đều phải chịu thiên điều định đoạt.
…
Tại một chốn phàm nhân không thể nhìn thấu, bên trên hàng vạn tầng trời cao tồn tại một chốn bồng lai tiên cảnh dựng thẳng trong mây. Ở nơi này nhìn khắp nơi đều là đình đài lầu các tràn ngập linh khí. Từ nơi này lại có thể nhìn thấy ba ngàn thế giới phàm trần, ba giới tiên yêu ma cùng một âm giới. Núi Côn Luân so với nó lại chỉ có thể ngước nhìn.
Bên trong một ngọn tiên đài mà nhìn lại nó chính là trung tâm của khung cảnh thần tiên này đang diễn ra một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
“Này, ta cảm thấy dao động từ phía thần quân dạo này không được bình thường lắm.”
Lịch Tuyệt tiên quân không nhịn được lo âu nhìn vào sâu bên trong đại điện vừa nói với người bên cạnh.
“Giờ ông mới cảm thấy à?”
Thư Mệnh tiên quân thở dài ghét bỏ nói: “Từ lần thần quân tỉnh lại lần trước ta đã cảm thấy thần quân có gì đó không đúng rồi.”
“Lần này ta một mực không rời thần điện là vì muốn giám sát cẩn thận quá trình lịch kiếp của thần quân. Chứ ông nghĩ ta phải ở đây làm gì??”
Hắn khinh bỉ nhìn Lịch Tuyệt tiên quân.
Lịch Tuyệt tiên quân cũng không có để bụng, chỉ lo lắng nói: “Lần trước thần quân tỉnh lại có nói gì không?”
“Không nói gì cả.”
Thư Mệnh mệt tâm nói: “Nhưng tâm tình không được tốt lắm.”
“Đúng rồi, Nguyệt Mịch tiên tử lần này vẫn kiên trì đi theo thần quân à?”
Lịch Tuyệt bỗng nhiên lái qua chuyện khác khiến Thư Mệnh mém chút không phản ứng kịp. Nhưng sau đó hắn vẫn nói: “Nguyệt Mịch nhất kiến chung tình với thần quân quá. Nhưng chính là hoa rơi có tình nước chảy vô tình, ta cảm thấy Nguyệt Mịch không cần phải khổ như vậy.”
“Không có duyên chính là không thể cưỡng ép. Chẳng lẽ cùng nhau vượt qua mấy lần nhân sinh trong mắt chúng ta chỉ là cái chớp mắt thì có thể cưỡng chế ra cái gì sao?”
Hắn không lạc quan hừ lạnh.
Lịch Tuyệt lại không nghĩ như hắn: “Đối với chúng ta có lẽ chỉ là cái chớp mắt, nhưng đối với thân xác phàm trần chính là mấy chục năm. Khoảng thời gian đó cùng nhau trải qua những nhân tình thế thái, có khi có thể ép ra chút nhân quả thì sao?”
Thư Mệnh xì một tiếng, không chút coi trọng: “Thần quân là ai chứ.”
Này thì Lịch Tuyệt không phản bác được.
Nhưng họ chính là không biết cái người mà họ đang nói đó, lần này lại không giống như họ đã nghĩ.
Ở trong vòng xoáy vận mệnh, thần nhân ở dưới bầu trời này đều khó tránh khỏi số mệnh an bài.
Ở chỗ sâu bên trong thần điện kia, bên trên chiếc giường ngọc tràn ngập tiên khí, nam nhân mang thân phận khiến chúng tiên kính ngưỡng kia mặc dù không tránh khỏi số mệnh nhưng hắn vẫn sẽ chủ động nắm giữ vận mệnh của chính mình hết mức có thể.
Bên dưới Thần giới.
Bên trong một cái ao sen trên núi Côn Luân Hắc Liên lúc này đang thâm trầm nhìn lên bầu trời, xung quanh bản mạng đang phát ra quang mang thần bí yêu dị của hắn lại không ngừng lưu chuyển những tầng hắc mang tràn ngập khó lường.